Đi đường gần một tháng, đám tân binh rốt cuộc cũng tới được đại doanh Tây Nam, nhưng không có thời giờ nghỉ ngơi, vẫn còn nhiều chuyện chờ đón bọn họ ở chỗ này.
Trên đường đi, Cẩm Vinh cũng có suy đoán về tình hình chiến sự hiện nay Đại Khải triều hiện tại không còn hưng thịnh phồn hoa như hai triều trước, thêm nước láng giềng Đại Dịch ngày một cường hãn, Đại Khải cùng Đại Địch đã có mấy lần xung đột, tựa hồ bắt đầu từ thời kỳ khai quốc, khi đó khai quốc Thái Tổ hoàng đế ôm tâm tình không phải tộc ta, tất có dị tâm, bốn phía tàn sát ngoại tộc, liền lão ấu cũng không buông tha, cuối cùng trên đường tây chinh qua đời.
Đáng tiếc con cháu hậu bối chẳng ra gì, đừng nói kế thừa tổ chí, cho ngoại tộc cơ hội thở dốc, ngoại tộc liên hợp thành lập Đại Địch, đủ để chống lại Đại Khải.
Hai ba trăm năm trôi qua, Đại Địch bên kia hán hóa mạnh mẽ, trừ bỏ duy trì tập tính du mục, ngôn ngữ cùng sinh hoạt không có nhiều khác biệt với Đại Khải bên này.
Đến nỗi chinh chiến, hẳn là một phen đánh cuộc của tầng lớp cần quyền đi, tin tức không nhiều, Cẩm Vinh cũng vô pháp phán định kết quả thắng thua ván cược lần này.
Càng nghĩ, cô càng lo lắng cho mạng nhỏ của mình.
Thân thể nhỏ gầy thế này, đừng nói lên chiến trường, ngay cả khiêng giáo mác đã có vấn đề, đương nhiên với vị trí hiện giờ, đừng nói khiêng giáo mác, chắc chắn sẽ là pháo hôi xông đến trước dâng mạng.
Nếu như đào ngũ, cô không phải chưa từng có ý tưởng này, nhưng nháy mắt nghĩ tới cô nhi quả phụ Tống gia, đại khải luật pháp nghiêm ngặt, một khi nhà có lính đào ngũ, thân thích đều sẽ bị gánh tội phản quốc, lôi ra chém đầu.
Cẩm Vinh nhấp nhấp miệng, đối với người Tống gia trong trí nhớ, cô vẫn là có chút cảm tình.
Nếu đào ngũ không được, vậy phải nghĩ biện pháp sống sót ở trên chiến trường.
Tới đại doanh Tây Nam, chuyện đầu tiên đám tân binh phải làm chính là đăng ký tên vào danh sách, phòng ngừa kẻ đào ngũ, đồng thời phòng gian tế mà địch trà trộn vào.
"Tống Cẩm Vinh, mười bốn tuổi, người huyện Phong Châu."
Phần lớn tân binh trực tiếp ấn dấu tay, Cẩm Vinh nhìn thoáng qua khay mực đỏ đã bị nhấn đến lẫn lộn bụi đất không ra màu sắc gì, trong lòng ghét bỏ không nhẹ.
Nhìn đến bên cạnh còn có mấy cây bút lông, cũng không phải không ai dùng, liền lấy một cây, ký tên lên danh sách,
"Viết cũng đẹp đấy, nhóc học chữ mấy năm rồi?"
Vị chủ bộ ngồi sau bàn nhìn hàng chữ, tú lệ lại không mất đại khí, không biết là thể gì, nhưng ở quân doanh xưng được là hảo tự (chữ đẹp).
Cẩm Vinh dựa vào ký ức, hơi tìm từ nói, "Được hơn ba năm."
Chủ bộ hơi hơi gật đầu, cũng không biết là có ý tứ gì, liền đăng ký cho mấy người tiếp theo.
Cẩm Vinh cũng không thèm để ý, đi theo những tân binh đã đăng ký xong.
Chờ đến lúc lãnh y phục cùng quân bài, lại không có ai nói cho cô mình được phái tới binh đoàn nào, đang định hỏi nhiều hai câu thì có người vỗ vỗ bả vai, là hai quân lính hộ tống trên đoạn đường vừa rồi, cũng coi như từng có giao tình, một người nói,
"Cậu không ở cùng bọn họ."
"Đi cùng ta."
Quân sĩ nói xong liền đi, cũng không cho Cẩm Vinh cơ hội phản ứng, Cẩm Vinh nhíu nhíu mày, vẫn là theo đi.
Đi theo kia quân sĩ vào một doanh trướng màu vàng, bên trong có một nam nhân mặc khôi giáp, quân bào màu đỏ, bên trái mặt còn có một vệt sẹo, lại cũng không mất đi uy nghiêm lạnh thấu xương, nhìn phẩm cấp liền biết không thấp.
Quân sĩ dẫn đường cho Cẩm Vinh cung kính hành quân lễ, "Trình tướng quân."
Trình tướng quân trên dưới đánh giá Cẩm Vinh một cái, trong mắt tràn ngập nghi ngờ, "Thẩm Hoài, ngươi nói chính là hắn?"
Thẩm Hoài nói, "Mạt tướng không dám có điều lừa gạt."
Trình tướng quân lại nhìn về phía Cẩm Vinh, hỏi, "Bệnh của Tiểu Quan, là ngươi chữa khỏi?"
Cẩm Vinh nghĩ nghĩ xem hắn đang nói đến ai,
Trên đường hành quân có một quân sĩ lỡ mồm uống nước sông, lúc sau đau bụng liên tục, Cẩm Vinh suy đoán là nước sông không sạch sẽ, có ký sinh trùng, liền tìm một vài loại thảo dược như cỏ roi ngựa, nụ bí ngô, làm cho bọn họ nấu một nồi nước thuốc to, cho quân sĩ kia uống.
Nửa giờ sau, cơn đau bụng đỡ dần, quân sĩ họ quan kia đỡ hẳn còn bắt một con thỏ nướng lên cho Cẩm Vinh, coi như tạ lễ,
Có công lao sao lại không lãnh, Cẩm Vinh liền gật gật đầu.
Trình tướng quân thấy thế, thần sắc nguyên bản uy nghiêm hòa hoãn đi nhiều, "Một khi đã như vậy, ngươi liền đi chỗ quân y làm việc đi."
Hành quân đánh giặc, thường xuyên ăn sương uống gió, nhiễm đủ loại bệnh là chuyện bình thường, có người hiểu biết về dược lý, cho dù là đơn giản, vẫn là rất quan trọng.
Trình tướng quân làm chỉ huy một doanh, công việc bận rộn, có thể bớt thời giờ xem một tân binh, vẫn là bởi vì Thẩm Hoài là thân tín của hắn, hắn nói hai câu, Thẩm Hoài liền tự giác dắt Cẩm Vinh rời đi doanh trướng.
"Trình tướng quân không phải là người không biết biến báo, có bản lĩnh nên đi đến vị trí nào, không liên quan đến tuổi tác.
Điều ngươi đi quân y hỗ trợ so với làm tân binh, để ngươi ở đó vẫn là có tác dụng hơn."
Thẩm Hoài an ủi Cẩm Vinh hai câu, tiểu tử mới mười bốn tuổi, có thể ở trước mặt trình tướng quân không mắc lỗi đã thực không dễ dàng, thuận tiện giải thích lý do cho cậu.
Cẩm Vinh suy nghĩ, cho nên đây là từ tân binh bình thường chuyển đi làm quân y.
Tuy rằng cô cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng không nghĩ tới dễ như vậy liền đạt thành.
Chờ đến lúc vào chỗ tập trung của quân y, Cẩm Vinh mới hiểu được nguyên do vì sao mình được chuyển đến đây dễ dàng như vậy, nguyên lai có vị quân y đi lại khẩn cấp giữa chiến trường thì bị người chém một đao vào chân, hiện tại đều yêu cầu đại phu chăm sóc, càng đừng nói chữa thương cho binh lính khác.
Xem ra vận khí cô cũng không tệ lắm, Cẩm Vinh tự mình an ủi nói,
Hiển nhiên làm quân y cơ hội bảo mệnh lớn hơn rất nhiều, hơn nữa phúc lợi đãi ngộ gì đó, cũng càng tốt.
Mà theo nàng ở quân y doanh đãi thời gian dài, cũng biểu hiện ra nàng ở y thuật thượng bản lĩnh, không thua gì thành niên có danh vọng đại phu, làm mặt khác quân y cũng liên tục lấy làm kỳ lên.
_____
Thời gian ở quân y của Cẩm Vinh cứ như vậy mà trôi qua,
Trong quân ý cũng có nhiều người được chọn từ binh lính bình thường, dù sao cũng chẳng có mấy vị đại phụ tự nguyện đến chiến trường, ở nơi này trị bệnh cứu người cũng nguy hiểm hơn ở quê nhà gấp nhiều lần.
Đại phụ học tập có thành tựu phần lớn đã thành gia lập nghiệp, nào nguyện ý bỏ lại