Cho dù đãi ngộ ở trong quân doanh Đại Địch tốt mấy, cũng không thể thay đổi tâm tư muốn chạy trốn của Chu Ninh Gia.
Tuy rằng không thể tùy ý đi ra ngoài đi lại, nhưng dựa vào tin tức Cẩm Vinh thu hoạch được sau mỗi lần ra ngoài, vẽ thành một tấm bản đồ sơ lược, kế hoạch chạy trốn của Chu Ninh Gia vẫn được hình thành.
Cẩm Vinh giúp Chu Ninh Gia cũng là vì lợi ích của chính mình, nhìn bộ dáng đối đãi ân cần của Bát vương tử, tựa hồ thuyết phục hắn cũng không phải là chuyện không thể, nhưng vạn sự đều có vạn nhất, vẫn là chuẩn bị cẩn thận thì hơn.
"Tống đại phu." Cẩm Vinh đi vào trong trướng của Bát vương tử, người này hiện đã miễn cưỡng có thể đứng dậy đi lại.
Y thuật của Cẩm Vinh có tác dụng là một phần, nhưng không có các loại dược liệu hiếm quý cuồn cuộn không ngừng bổ dưỡng, Bát vương tử cũng không có khả năng khỏe lên nhanh như vậy.
Hiển nhiên, Bát vương tử càng để ý chuyện trước, thậm chí chút việc nhỏ không liên quan cũng hỏi han, "Nghe Thác Bạt Hoành nói, thị nữ kia ngươi không lưu lại trong trướng, nàng không hợp ý ngươi?"
Hắn nói không vừa ý, chính là đang ám chỉ, thị nữ kia trừ bỏ hầu hạ hằng ngày, còn kiêm phụ trách một sự kiện, làm ấm giường.
Cẩm Vinh thực sự không nỡ nhìn thẳng.
Huynh đệ, ta vô tâm cũng vô lực.
Đây cũng là thói quen đãi khách của vương tộc Đại Địch, Bát vương tử tuổi còn trẻ lại có rất nhiều cơ thiếp, hắn cũng không để bụng, chỉ cho là thị nữ kia tướng mạo không hợp ý Tống đại phu.
Nhìn Bát vương tử lại có hứng thú chọn cho cô thêm mấy thị nữ khác, Cẩm Vinh vội vàng nói, "Đa tạ hảo ý của vương tử, ta xuất thân bình dân, không có thói quen để người khác hầu hạ, đến nỗi chuyện...liền càng không cần."
Thấy Cẩm Vinh kiên định cự tuyệt, Bát vương tử cũng không nao núng, cũng chỉ là việc nhỏ thôi, chỉ cần không làm chậm trễ khách quý là được.
Đến bây giờ, hắn đã không sai biệt lắm quên mất việc Tống Cẩm Vinh vốn dĩ là đến đây làm tù binh.
"Tống đại phu, thương thế của ta thế nào?"
Bát vương tử phụng mệnh phụ vương lại đây thị sát quân tình,nhàm chán không có việc gì mới chạy vào trong rừng săn thú, lại không nghĩ tới đụng phải gấu đen, Bát vương tử trong lòng cũng buồn bực, thiếu chút nữa cái mạng để chơi cũng không còn, nằm liệt vài ngày, rượu mạnh thịt nướng đều không thể ăn.
Đừng nhìn Bát vương tử lớn lên văn nhã xinh đẹp, nhưng kỳ thật sở thích của hắn cũng chẳng khác các vương tử Đại Địch, thích săn thú, uống rượu mạnh, ăn thịt nướng.
"Lục phủ bị thương, thời gian tĩnh dưỡng cũng yêu cầu dài hơn, bất quá đã không còn đáng ngại." Cẩm Vinh châm chước nói.
Đã nhiều ngày ở chung, cô đại khái cũng hiểu được tính cách của vị Bát vương tử này, liền nhân cơ hội nói đến chuyện phóng thích tù binh, bày tỏ nỗi nhớ quê nhà.
Nghe xong, Bát vương tử không cự tuyệt, mà là nói, "Ta sẽ hướng phụ vương tấu thỉnh việc này, hy vọng hắn xem phân thượng ngươi cứu ta một mạng, tha cho các ngươi trở về."
Nếu Bát vương tử một ngụm đáp ứng, Cẩm Vinh còn sẽ hoài nghi, nhưng trả lời như vậy, đã khiến Cẩm Vinh thực vừa lòng.
Có thể ở trong doanh trại của địch bảo toàn tính mạng, lại có được cơ hội trở về, đã là rất tốt.
Đợi Cẩm Vinh trở lại lều trại, Chu Ninh Gia không biết đến đây từ lúc nào vừa nhìn thấy cô đã bày ra vẻ mặt khổ đại cừu thâm,
Cẩm Vinh trừu trừu khóe miệng, "Làm sao vậy?"
Chu Ninh Gia bẹp bẹp miệng, "Tống Cẩm Vinh, không thể bị sắc đẹp của địch nhân dụ hoặc."
Cẩm Vinh nhìn sang, thì ra trong trướng lại nhiều thêm một thị nữ, hình như so với người trước còn xinh đẹp hơn.
"Ngươi cả ngày suy nghĩ cái gì vậy?" Cẩm Vinh lắc lắc đầu thở dài, đầu tiên là để thị nữ kia đi ra ngoài, lại nói cho hắn, Bát vương tử đã đáp ứng chuyện kia.
Chu Ninh Gia mày lập tức liền nhíu lại, bắt đầu tự hỏi là nên chạy đi, vẫn là trước tiên kiềm chế bất động.
"Nếu không, mình ngươi chạy đi?"
Cẩm Vinh một bên sắp xếp lại thuốc, một bên nói, bên này Đại Địch cũng có rất nhiều dược liệu mới, thời gian nhàn hạ cô cũng không lãng phí, dù sao đây là ngón nghề bảo mệnh, không thể lơ là.
Chu Ninh Gia nhìn cô nói, "Vậy các ngươi phải làm sao?"
Cẩm Vinh nghĩ nghĩ nói, "Phân rõ giới hạn với ngươi, nói hành động của ngươi chúng ta không liên quan, lại câu thời gian đợi ngươi đến cứu chúng ta."
Một ngàn người, muốn trốn khỏi đại doanh, vô cùng khó.
Chu Ninh Gia tựa hồ cũng đang suy nghĩ.
Cẩm Vinh mặc kệ hắn, lại say mê chế thuốc.
Nhưng không chờ Chu Ninh Gia bằng vào kế hoạch của hắn kiêu dũng thành công trốn đi, bên ngoài đã truyền đến tin tức, Yến Vân Quân đại phá hai mươi vạn quân địch, đánh đến biên giới Đại Địch, từng bước tiếp cận.
"Đây mới là việc đại trượng phu việc làm, là lý tưởng hào hùng của nam nhi." Chu Ninh Gia vẻ mặt kích động nói,
Cẩm Vinh liếc hắn, "Ngươi không lo chúng ta bị lấy ra làm tế vật sao?"
Chu Ninh Gia: "......" Không thể nào, cữu cữu, cứu ta.
May mắn vận khí chiếu cố bọn họ, chưa kịp bị mang ra làm tế vật, bên trên đã truyền đến tin tức nghị hòa, hai nước nhất trí quyết định.
"Chiến sự biến hóa khó lường."
Tuy rằng bất mãn, nhưng Chu Ninh Gia không thể không thừa nhận lời này của Tống Cẩm Vinh, nói rất đúng.
"Đánh thắng, vì sao còn muốn nghị hòa?" Chu Ninh Gia ở lều trại đi tới đi lui, vừa phẫn nộ cũng vừa khó hiểu.
Vấn đề chính trị này có thể dễ dàng giải thích sao, Cẩm Vinh lắc lắc đầu, không có bình luận gì, nhưng nhìn Chu Ninh Gia đi tới đi lui, làm cô hoa cả mắt.
Cẩm Vinh liền mở miệng nói, "Tuy không biết nguyên do, nhưng tình huống hiện tại với chúng ta vẫn là có một chỗ tốt."
Nghị hòa tất sẽ nhắc tới một sự kiện, phóng thích tù binh.
_____
Bảy ngày sau, quân sĩ bị bắt ở Hồng Cốc quân doanh được quốc sử hai bên chứng kiến, chính thức phóng thích,
Nhìn tướng quân uy phong lẫm liệt, ngân giáp sáng chói, cưỡi tuấn mã đến đón mình, Chu Ninh Gia kích động mà chạy tới, nhịn không được hô, "Cữu cữu."
"Ninh Gia, không có việc gì là tốt." Phong Ngô Khanh nhàn nhạt gật gật đầu, sau đó tầm mắt lập tức đưa về phía sau hắn.
Chu Ninh Gia: "......"
Trình Phong tâm tình có chút trầm trọng đi tới, nói với Phong Ngô Khanh, "Chưa tìm được Tống quân y."
Phong Ngô Khanh tuấn mi lập tức nhíu lại, tựa hồ