"Lời này của ngũ đệ truyền đến tai phụ hoàng, chỉ sợ sẽ làm phụ hoàng không vui." Một thanh niên mặt mày lãnh đạm ngũ quan tuấn mỹ lên tiếng đỡ lời cho Cẩm Vinh.
Cẩm Vinh chưa từng gặp hắn, nhưng có thể đoán được thân phận của người này, Phương Thế Nguyệt vừa lúc mở miệng xác nhận suy đoán của cô.
"Đây là Tứ hoàng tử."
Tứ hoàng tử Triệu Ích, mẫu thân ruột hắn là một cung nữ mà Ninh Cảnh đế vô tình lâm hạnh khi say rượu.
Bà chỉ được phong tài tử, sau khi sinh hạ tứ hoàng tử thì bất hạnh qua đời.
Ninh Cảnh đế dưới gối đông con, cũng không bận tâm một hoàng tử có mẫu tộc thấp kém, nhưng dù sao là hoàng tử, ngày sau sẽ có đất phiên, được phong vương.
Nhị hoàng tử biểu tình nhã nhặn ôn hòa, mặt mang ý cười, "Tứ đệ nói không sai, Ngũ đệ, ngươi nên quản cái mồm mình cẩn thận."
Ngũ hoàng tử ỷ vào xuất thân mẫu phi cao quý, không để tứ ca hắn vào mắt, nhưng nhị ca nói hắn vẫn nghe, khẽ hừ một tiếng, không nhiều lời lần nữa, "Ta đã hứa với mẫu phi sẽ săn cho bà một tấm da hồ ly thật đẹp mà còn chưa săn được đâu, nhị ca, chúng ta đi lên phía đông xem đi."
"Được."
Nhị hoàng tử lại nói, "Thế Nguyệt, chúng ta vừa rồi còn chưa so ra kết quả mà? Không bằng lần này phân thắng bại đi."
Phương Thế Nguyệt chắp tay nói, "Theo lời điện hạ."
Tứ hoàng tử bỗng nhiên mở miệng nói, "Nhị ca, Ngũ đệ, hai người đi thôi, ta có chút mệt mỏi, ta ở lại chỗ này với Phương công tử đi dạo một chút rồi về doanh trướng nghỉ ngơi."
"Vậy...được." Nhị hoàng tử hơi ngập ngừng, dường như suy nghĩ điều gì, sau lại cảm thấy mình đa tâm quá rồi, liền đồng ý.
Ngũ hoàng tử nhìn sang, khẽ hừ một tiếng, đúng là vật họp theo bầy người phân theo nhóm.
Ánh mắt của hắn quá trắng trợn, nhị hoàng tử liền kéo hắn đi, không để hắn nói lời nào nữa.
Tứ hoàng tử ngược lại vẫn mỉm cười, "Ngũ để tuổi trẻ khí thịnh, không hiểu chuyện, mong Phương công tử không để bụng."
"Không bằng, chúng ta cùng du săn một hồi..."
Cẩm Vinh nhìn hắn, khí định thần nhàn nói, "Ta cưỡi ngựa thật sự không tốt lắm."
Cô không cảm thấy vị Tứ hoàng tử này có bao nhiêu ý tốt, chỉ là trên người cô không có cái gì giá trị cho người khác để mắt, Cẩm Vinh đi thẳng vào vấn đề, "Không biết Tứ hoàng tử có gì chỉ giáo?"
Tứ hoàng tử dường như hơi bất ngờ, hiển nhiên hắn nhận ra Phương đại công tử không giống trong lời đồn ăn chơi trác táng ngu muội chút nào, chẳng lẽ từ trước đến nay người này luôn mang trên mình một lớp ngụy trang, hắn đang âm mưu điều gì?
Có lẽ Tứ hoàng tử tuyệt không thể tưởng được, nguyên nhân đơn giản là vì Cẩm Vinh đã biết được chân tướng mọi chuyện, diễn kịch hiện giờ là không cần thiết.
Tứ hoàng tử tâm tư trăm chuyển, dò hỏi, "Không dám chỉ giáo, chỉ là ta cũng từng ngưỡng mộ sự tích phong hoa của tiền An quốc công." Nói rồi hắn thở dài, "Nhìn tình trạng hiện giờ của Phương công tử, ta có phần không đành lòng, nếu không phải Phương tướng quân qua đời thì Phương công tử cũng sẽ không rơi vào nông nỗi này."
Ánh mắt Cẩm Vinh hơi thay đổi, "Tứ hoàng tử muốn thế nào?"
Tứ hoàng tử khóe môi hơi câu, trong lòng đã có tính toán trước.
Một quân cờ như cô nhi của tiền An quốc công, dùng thật khéo léo có thể thay đổi thế cờ hiện tại.
________
Có Tứ hoàng tử bên người, Cẩm Vinh dễ dàng ra khỏi khu vực săn bắn.
Tứ hoàng tử đưa ra đề nghị, giúp Cẩm Vinh đoạt lấy vị trí quốc công thế tử, chuyện này đương nhiên không thể bàn bạc trong khu vực săn bắn hoàng gia, lắm tai nhiều mắt, người của hắn cũng không thể hành động được.
Cẩm Vinh tùy ý đánh giá một chút, vị Tứ hoàng tử nhìn như ôn nhuận kỳ thật tâm tư thâm trầm này thực ra cũng không biết nhiều lắm.
Hắn không thể tưởng tượng được Phương Ân vậy mà lại tử sát, chỉ cho rằng Phương Thịnh vì vị trí quốc công mà hại chết huynh trưởng.
Hắn muốn lợi dụng lòng thù hận của Phương Cẩm Vinh mà đem An Quốc Công phủ bồi dưỡng thành thế lực của mình.
Vị Tứ hoàng tử này dã tâm không nhỏ chút nào, chẳng qua vì không có thế lực nhà mẹ đẻ hậu thuẫn cho nên càng am hiểu giả heo ăn thịt hổ.
Tỷ như việc đệ nhất trà lâu kinh thành lại chính là sản nghiệp của hắn, Cẩm Vinh cũng muốn một lần nữa xem xét thực lực chân chính của Tứ hoàng tử.
Có một số việc, có lẽ cần mượn hắn tay giúp một chút.
Cùng Tứ hoàng tử lá mặt lá trái một lúc, nói đến Tứ hoàng tử tâm tình thật tốt, mấy lời khách sáo này cô nói nửa ngày cũng được, nói xong cũng quên một lèo, dù sao cũng chẳng phải lời thật lòng.
Xong việc, để tránh tai mắt các vị hoàng tử khác, Tứ hoàng tử nương theo cửa sau rời đi, Cẩm Vinh ngồi lại nghe tiểu khúc, uống vài chén trà, một lát sau người của phủ An quốc công - thị vệ của Phương Thịnh tìm được tới chỗ cô.
"Đại thiếu gia." Thị vệ chắp tay cung kính hành lễ nói.
"Quốc công gia nói hộ tống ngài hồi phủ, không nên ở bên ngoài lâu."
Cẩm Vinh tùy ý nói, "Thúc phụ cùng đường đệ đâu?"
Thị vệ trả lời, "Quốc công cùng Thế tử gia còn ở khu vực săn bắn, chờ xuân săn kết thúc sẽ quay lại."
Cẩm Vinh buông chén trà trong tay, đứng dậy nói, "Đã biết, đi thôi."
Đứng ở trước cửa trà lâu một hồi, giống như suy nghĩ gì, Cẩm Vinh đột nhiên cười một tiếng, leo lên lưng ngựa, một tay nắm chặt dây cương, một tay quất mạnh roi, tuấn mã ngẩng đầu hí vang một tiếng, vó ngựa đạp lên nền đất khiến bụi bay mù mịt.
Đám thị vệ bị hành động của đại thiếu gia làm cho bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng lên ngựa đuổi theo.
Lúc này Cẩm Vinh, mặc dù phóng ngựa giữa đường phố đông đúc nhưng cũng không hề làm tổn hại sạp hàng của tiểu thương bên đường, tốc độ nhanh đến lóa mắt phi về hướng cửa thành.
Thị vệ ở phía sau kinh ngạc vạn phần, từ khi nào thiếu gia cưỡi ngựa tốt như vậy! Mà bọn họ còn có xu hướng đuổi không kịp!
Nhưng đại thiếu gia gần đến cửa thành liền ngừng lại, bộ dáng khí định thần nhàn, giống như người vừa làm ra hành động vừa rồi không phải là mình.
"Đại, đại thiếu gia." Thật vất vả đuổi theo, thị vệ sắc mặt đã trở nên trắng bệch, lắp bắp nói, "Đại thiếu gia muốn rời kinh thành..ngài, ngài phải nói trước với quốc công