"Xin các bạn cư dân chú ý, xin các bạn cư dân chú ý, không được ra khỏi nhà, vì tính mạng của mọi người xin mọi người không được ra khỏi nhà, không được tùy ý đi lại, xin mọi người coi trọng sức khỏe của mình."Buổi sáng tám giờ, tiếng thông báo dưới lầu đúng hạn đánh thức Lý Văn Kiều từ trong lúc ngủ mơ.Hiện tại là năm 2048, gần đây thế giới loài người xuất hiện một cơn bệnh có tính chất tai họa, loại bệnh tật này lan truyền qua không khí ở khoảng cách gần, cho nên mọi người đều không thể không dừng gặp mặt, ở nhà cách ly.Lý Văn Kiều là một đảng viên 28 tuổi, đoạn thời gian trước bởi vì ông chủ quá độc ác, cô sa thải ông chủ."Tớ có nhà có xe còn có một số tiền tiết kiệm, không đói chết được.
Tớ thật sự không chịu được tài từ[1], lần này rõ ràng là cô ta làm sai còn không biết xấu hổ đổ lên đầu tớ, tớ nhịn không được ầm ĩ với cô ta một trận, tớ không làm nữa!" Lý Văn Kiều vừa nấu nước mì tôm vừa nấu cháo điện thoại với bạn thân.[1] Tài từ: người có tài văn chương."Tớ cảm thấy cậu đúng là nên nghỉ ngơi một chút, hiện tại tốt rồi, cậu có thể ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, cậu có chơi trò chơi tối hôm qua tớ đề cử cho cậu chưa?""Đúng vậy, tớ nên nghỉ ngơi thật tốt, nếu không tớ sợ sẽ chết lúc còn trẻ mất.
Nhưng mà đêm qua tớ tức không ngủ được, cái trò nông trại hôm qua cậu đề cử cho tớ là trò chơi gì thế? Nhân vật chính tên đối tượng thông gia từ bé của Hứa Chí Cường giống tớ y như đúc, còn là một tiểu pháo hôi rất thảm.
Tiểu pháo hôi bị lừa tiền gạt tình cảm, bàn tay vàng của nhân vật chính là cái không gian ấy chính là phát hiện trong mặt dây chuyền mà tiểu pháo hôi có được từ lúc nhỏ, cái này hợp lý không? Xin hỏi đây chính là loại trò chơi điền văn niên đại mà cậu nói với tớ hả? Cái thiết lập này là vị thần nhân nào nghĩ ra được vậy.
Tức chết tớ rồi! " Lý Văn Kiều càng nói càng tức, động tác trên tay càng lúc càng lớn, hất đổ mì tôm mới vừa chế xong, cô không cẩn thận giẫm lên mì tôm, trượt chân.Cứ như vậy, bịch một tiếng, đầu Lý Văn Kiều ngã trên mặt đất."Alo? Alo? Kiều Kiều? Cậu sao thế? Alo? Xảy ra chuyện gì?" Người bạn ở trong điện thoại la lên!"Hỏng rồi, tớ sẽ không ăn mì nữa." Là ý nghĩ duy nhất trước khi cô mất đi ý thức.
Cũng không biết lúc nào mới có người phát hiện cô.Giữa