Trong khu rừng rậm cao lớn lạ thường, một nhóm người máu me be bét, xung quanh là thú biến dị không giống bình thường nằm ngổn ngang khắp nơi.
“Tiểu Chí, lượm hết đống này về.
”Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Vâng chị Thanh.
Chỗ này đủ để chúng ta sống qua mùa đông rồi.
”Một người trẻ tuổi trông như sinh viên đại học vui mừng đáp.
“Đúng vậy, cho dù chúng ta không ra ngoài suốt hai tháng cũng đủ lương thực để ăn.
”Cô gái còn lại trong hai người cũng là cô gái duy nhất của nhóm vui vẻ không thôi.
Hề Thanh Thanh quan sát xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng: “Nhặt xong thì mau đi về, tôi cứ cảm thấy có dự cảm không tốt.
”Tim đập ngày càng nhanh, giọng điệu cũng sốt ruột hơn.
Mọi người nghe trụ cột tinh thần của nhóm nói vậy thì biết khả năng có nguy hiểm gì thật, mặc dù chị Thanh chỉ có dị năng sức mạnh và dị năng thực vật nhưng giác quan thứ sáu của cô vô cùng chuẩn xác.
“Không ổn! Thú biến dị cấp chín! Chạy mau!”Hề Thanh Thanh quay đầu lại, vừa liếc nhìn cái đã thấy hãi, một con thú biến dị khổng lồ đầu đầy mụn nhọt bỗng nhiên xuất hiện, chạy như bay về phía nhóm bọn họ.
Cô không do dự chút nào, dẫu nhóm mình nhanh chóng chạy trốn.
Mặc dù cô là người có dị năng cao cấp nhất trong nhóm nhưng cô chỉ đạt đến cấp bảy, so với cấp chín thì khác biệt một trời một vực.
“Chị Thanh, cẩn thận!”Mọi người thấy con thú biến dị cấp chín kia chạy thẳng về phía Hề Thanh Thanh thì vừa hoảng sợ vừa thương xót.
Dường như thú biến dị cấp chín biết ăn người nào sẽ có ích cho mình, nó lướt qua mọi