Nhưng bây giờ, cô lại dám nằm ngủ chung với anh.
Cố Viễn Hàn không nhìn thấy vẻ ngạc nhiên thoáng hiện trên khuôn mặt Hề Thanh Thanh, anh tự nói một mình: “Em không sợ tôi nữa, lúc trước em! ”Tưởng gì, Hề Thanh Thanh ngáp một cái, chiếu lệ nói: “Dù sao ai cũng sẽ có thể tiến bộ, đủ rồi, đừng nghĩ nữa, đi ngủ thôi.
”Cô cần nạp lại năng lượng và hồi phục cơ thể, cô còn phải ăn hết mỹ vị nhân gian để bù đắp cho tất cả những tổn thất mà cô đã mất trước đó.
Cố Viễn Hàn nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ say, tức giận quay lưng lại với cô.
“Hừm~”Sau khi tỉnh dậy, Hề Thanh Thanh vươn vai nhìn ra ngoài trời, hình như đã chạng vạng tối rồi.
Mùa hè ngày rất dài, bây giờ bầu trời có hơi âm u, chắc là khoảng sáu giờ tối.
Quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, Hề Thanh Thanh không những không sợ hãi mà còn nghiêng người quan sát tỉ mỉ, lông mày rậm đen, lông mi khá dài, mũi thẳng, môi mỏng và sắc nét.
Nhìn sườn mặt bên phải trông cũng đẹp trai ra phết.
Chỉ là vết sẹo dài bên trái làm cho khuôn mặt này kém sắc đi rất nhiều, hơn nữa khi Cố Viễn Hàn mở mắt ra thì để lộ tròng đen khá lớn, như tự có đường kẻ mắt vậy, khiến anh trông càng dữ tợn hơn.
Khi đến thế giới này, cô không biết liệu mình có thể trở về hay không, nếu đã không còn cách nào, vậy thì cô phải đảm bảo chất lượng cuộc sống của mình.
Nếu như cha mẹ nguyên chủ không bị thất thế thì còn có thể tìm biện pháp đưa cô lên thành phố, nhưng bây giờ nếu không ở nhà họ Cố thì