"Anh ba của em trông cũng dữ như vậy hả?"Câu đó khiến Cố Trân Châu nghẹn họng, nhưng cô ấy vẫn đúng sự thật nói: "Anh ba của em không có dữ đâu, anh ấy thương em lắm luôn."Hình như cả nhà chỉ có anh hai là không thương cô ấy mấy.Nói anh không thương cũng không đúng, hồi bé Cố Trân Châu bị bắt nạt, anh hai là người đi trả thù giúp cô ấy.
Thế nhưng anh hai lại chưa từng mua cái gì cho cô ấy.Có hỏi thì cũng phải xem tâm trạng của anh ấy, nếu nhõng nhẽo sẽ khỏi cho.
Ở trong nhà, cô ấy sợ nhất là anh hai, vì Cố Viễn Hàn mà nổi giận thì ai nói gì cũng không nghe."Ồ."Hề Thanh Thanh vẫn dựa vào trên lưng Cố Trân Châu nhìn về phía trước, bỗng nhiên cô như phát hiện ra một chuyện lạ có thật."Ui! Trư Trư ơi, em có nghe nói anh hai em có người trong lòng nào không?"Cố Trân Châu bị Hề Thanh Thanh hỏi mà hơi ngơ ngác: "Không có mà chị." Sau đó cô ấy lập tức sốt ruột."Có phải chị nghe ai nói gì không? Anh hai em là Quỷ Kiến Sầu nổi tiếng, anh ấy có thể thích ai được? Phụ nữ sẽ chỉ ngáng bước chân kiếm cơm của anh ấy.
Đương nhiên trong đó cũng không bao gồm chị.
Em cảm thấy anh hai vẫn đối xử rất tốt với chị."Hề Thanh Thanh coi như không nghe thấy câu cuối cùng, theo cô nếu mà muốn sống chung với người đàn ông kia thì vẫn còn cần dạy dỗ nhiều."Trư Trư à, em đi đến phía trước xem người đang cười như nở hoa với anh hai em là ai?""Hở?"Sự chú ý của