Cuối cùng, Cố Trân Châu còn nhổ một bãi nước miếng rồi đạp xe rời đi."Cố Trân Châu cô nói ai đó? Cô nói rõ ràng ra cho tôi." Đằng sau, Phùng Thiến Thiến còn định đuổi theo hỏi cho ra lẽ.Cố Trân Châu lớp tiếng đáp: "Người nào trả lời thì chính là người đó.""Cố Trân Châu, cô đừng chạy." Phùng Thiến Thiến nhấc chân đuổi theo lại bị Phùng Tiểu Giang bước tới kéo lại.Cậu ta quát: "Em đừng quậy nữa được không!"Trên mặt Phùng Thiến Thiến tràn ngập những vệt phấn trắng, khóc lóc nói: "Anh hai, anh là anh trai của ai thế? Cô ta chửi em kìa!""Lời cô ấy nói không đúng à? Lúc anh Hàn chưa kết hôn sao em không nói muốn lấy anh ấy đi? Bình thường gặp người ta cũng chẳng thèm ăn nói cho đàng hoàng, giờ em định làm gì?""Ai biết anh ta...!Anh ta lại giàu như vậy."Phùng Tiểu Giang cũng bị cô ta chọc tức đến bật cười, cảm thấy em gái mình đã bị chiều hư.
Trong nhà chỉ có mỗi mình nó là con gái, khó tránh khỏi sẽ nuông chiều con bé một chút.Đặc biệt là từ sau khi cậu ta đi theo anh Hàn kiếm cơm, tình hình trong nhà cũng khá lên, chỉ cần em gái mở miệng là đều mua cho cô ta hết.Cuối cùng lại khiến cô ta trở nên không biết trời cao đất rộng là gì: "Phùng Thiến Thiến em cứ quậy đi, anh cũng mặc kệ em, chọc giận người ta thì sau này anh ấy không dẫn anh theo nữa cho em vừa lòng.
Đến lúc đó, cả nhà chúng ta lại quay trở về những tháng ngày cơ cực như trước."Phùng Thiến Thiến thấy anh hai ngày thường luôn cười đùa giờ lại mặt mũi nặng nề, dường như cũng đã biết mình sai, cô ta