Hai mươi năm sau……
Nam chính, nữ chính và nữ hai săn giết yêu thú trong rừng cây, gặp năm người Mộng Phỉ, Chung Linh, Khương Đào, Liễu Ti và Hiên Viên Hoằng đến tìm kiếm cơ duyên, tám người hiếm hoi mà tụ vào cùng nhau.
“Tam tỷ, cuối cùng ta tìm được ngươi rồi.” Nhìn thấy Liễu San, Liễu Ti vui mừng không thôi.
Bí cảnh này thật đúng là lớn mà, không thể tưởng được, nàng đau khổ tìm hai mươi năm mới tìm được đôi cẩu nam nữ này.
“Tứ muội!” Nhìn thấy Liễu Ti, Liễu San cũng rất kích động, tỷ muội hai người kích động mà ôm lấy nhau.
“Tứ muội, ngươi đã Trúc Cơ trung kỳ.
Thực lực tinh tiến rất nhiều nha!” Nhìn đến thực lực của Liễu Ti đề thăng không ít, đã là Trúc Cơ trung kỳ, trong lòng nữ chính rất là cao hứng.
“Ha ha ha, còn tạm.
Chỉ là dùng đan dược tương đối nhiều.
Thực lực Tam tỷ tựa hồ cũng tinh tiến rất nhiều!” Liễu Ti lắc đầu, khiêm tốn mà nói.
“Ta sao, vẫn là bộ dáng cũ!” Kỳ thật, hai mươi năm nay, ba người bọn họ cùng nhau tìm được không ít cơ duyên tốt, chỉ là không biết vì sao, bọn họ tu luyện như thế nào cũng chỉ tăng được thực lực chứ không thăng cấp, Vũ Minh là Trúc Cơ đỉnh như cũ, Nhan Nhan là Trúc Cơ hậu kỳ như cũ, mà mình cũng là Trúc Cơ trung kỳ như cũ.
“Từ biệt nhiều năm, Lục hoàng tử phong thái như cũ nhỉ!” Nhìn thấy Hiên Viên Hoằng, nam chính chủ động qua đi chào hỏi
“Lam sư huynh quá khen! Sao không thấy được Vu sư huynh vậy? Chẳng lẽ Lam sư huynh không gặp được Vu sư huynh sao?” Không thấy được Vu Thanh U đi theo bên cạnh nam chính, Hiên Viên Hoằng cảm thấy có chút kỳ quái.
Nghĩ thầm: Hai người kia không phải từ trước đến nay như hình với bóng sao?
“A, sư đệ ta hai mươi năm trước vừa đến bí cảnh gặp bất trắc, cũng đã ngã xuống!” Nói đến đây, nam chính khẽ thở dài một tiếng.
Đối với cái chết của Vu Thanh U, biểu hiện ra bi thống và tiếc hận.
“Hở? Ngã xuống, là gặp yêu thú sao?”
“Không phải, là gặp một cái sát trận!” Nam chính mở miệng, bèn nói đơn giản một lần chuyện năm đó.
“Chung sư tỷ, Khương sư huynh, Mộng đạo hữu!” Nữ hai cất bước đi tới, chào hỏi ba người bọn họ.
“Lâm đạo hữu!” ba người cúi đầu đáp lễ.
“Ta còn tưởng rằng Chung sư tỷ hiện tại đang ở trên Kim Hà sơn ấy? Không thể tưởng được, Chung sư tỷ thế mà ở chỗ này?” Nhìn thấy Chung Linh làm Lâm Nhan Nhan có chút tò mò, cũng càng thêm khẳng định trong lòng, người trên Kim Hà sơn là Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
“Kim Hà sơn? Đó là chỗ nào?” Chung Linh nghi hoặc mà nhìn đối phương, không quá rõ ràng đối phương vì sao lại nói như vậy.
“Kim Hà sơn ở phía đông bí cảnh, là một tòa linh sơn có đại cơ duyên, nhưng đáng tiếc, chúng ta đến muộn.
Ta và Vũ Minh, San San tỷ, còn có Vu Thanh U, lúc bốn người chúng ta đuổi tới đó, bên đó đã dựng thẳng lên một đạo Sát trận cấp ba.” Nói đến việc này, Lâm Nhan Nhan mang vẻ mặt tiếc hận.
“Ha ha ha, Lâm đạo hữu nói đùa, nếu là Sát trận cấp ba, kia tự nhiên là không làm khó được Lâm đạo hữu.” Lấy bản lĩnh của Lâm Nhan Nhan, nếu chỉ là Sát trận cấp ba sao có thể làm khó được nàng cơ chứ?
“Đúng vậy, nếu là Sát trận bình thường ta sẽ phá được.
Chỉ là Sát trận kia dùng trận cơ của Lôi Hỏa Sát Trận, nhìn giống Sát trận cấp ba, nhưng cảm giác lại rất giống Sát trận cấp bốn.
Vu sư huynh không nghe ta khuyên can, lúc công kích mắt trận dùng bảy thành lực công kích, trực tiếp bị Sát trận bắn ngược, một chiêu mất mạng! Lúc ấy, ta thấy Sát trận kia tinh diệu như thế, còn tưởng rằng là bút tích của Chung sư tỷ ấy chứ!” Nhìn Chung Linh, nữ hai nói chuyện Sát trận cho đối phương biết.
"Hở? Có Sát trận lợi hại như vậy ư? Sao ta không biết?" Chẳng lẽ là Lôi Hỏa Thiên Phù Sát Trận? Là Liễu sư đệ?
“Ha ha ha, Chung sư tỷ không biết sao? Ta nhớ rõ Chung sư tỷ là người thích tự nghĩ ra trận pháp nhất mà! Ta còn tưởng rằng đó là Sát trận gì đó Chung sư tỷ và Liễu đạo hữu tự nghĩ ra ấy chứ?” Liếc Chung Linh, Lâm Nhan Nhan không mặn không nhạt mà thử thăm dò.
“Không, ta và Liễu sư đệ chỉ tự nghĩ ra một loại trận pháp là Thiên Phù Phòng Hộ Trận thôi, cũng không có trận pháp khác.
Hơn nữa, Liễu sư đệ là Phù Văn Sư, cũng sẽ không biết lập trận pháp gì!” Nếu Vu Thanh U chết dưới trận pháp kia, vậy Chung Linh tự nhiên sẽ không ngốc nghếch thừa nhận, trận pháp kia là nàng và Liễu Thiên Kỳ tự nghĩ ra.
“Linh Linh, cô ta nói không phải là Lôi Hỏa Thiên Phù Sát Trận ngươi và Liễu sư đệ làm ra đó chứ?” Mộng Phỉ đứng một bên truyền âm cho Chung Linh.
"Chắc vậy.
Chắc là Liễu sư đệ bố trí ra tới!” Chung Linh cúi đầu, truyền âm trả lời.
“Thế à? Là vậy sao? Chúng ta còn tưởng rằng đó là tro Chung sư tỷ và Liễu đạo hữu cùng nhau bố trí đấy!" Nữ hai híp mắt nhìn chằm chằm đối phương đáy mắt tràn đầy nghi hoặc, không phải trận pháp Chung Linh tự nghĩ ra sao? Sao có thể?
“Ha ha ha, Lâm đạo hữu thật là quá đề cao ta.
Ta nào có bản lĩnh đó!” Chung Linh lắc đầu, khiêm tốn mà nói.
“Đùng Đoàng……”
Bên này mọi người đang tán gẫu, đột nhiên, chân trời phương đông mây đen quay cuồng, một đạo lôi điện màu vàng kim rơi xuống từ làn mây đen.
Kinh thiên động địa, thanh thế to lớn!
“Cái này, đây là……” Nhìn từng đạo lôi điện màu vàng kim từ trên trời giáng xuống nơi chân trời, mọi người khiếp sợ không thôi.
"Đây không phải là lôi kiếp kết đan đó chứ?" Mộng Phỉ trừng đôi mắt hạnh, Mộng Phỉ không thể tưởng tượng được mà nói.
“Hẳn là vậy.
Nhìn dáng vẻ chắc người kết đan là võ tu hoặc kiếm tu, bằng không, lôi kiếp sẽ không mãnh liệt như vậy!” Nhìn chân trời, Khương Đào cũng cảm thấy đó là lôi kiếp kết đan.
“Phụt, phụt……” Ba người nam chính, nữ chính và nữ hai hé miệng, đồng thời hộc máu.
“Tam tỷ, ngươi làm sao vậy?” Liễu Ti kinh hô ra tiếng, vội vàng đỡ nữ chính.
“Không, không có việc gì!” Liễu San lắc đầu, lấy ra một viên đan dược chữa thương nuốt xuống.
“Là bọn họ, nhất định là bọn họ.
Là người trên Kim Hà sơn!” Nữ hai cũng nuốt vào một viên đan dược chữa thương, hung tợn mà trừng về phía hướng Kim Hà sơn.
Đáng giận, thế mà….
thế mà lại kết đan!
“Xem ra, bảo vật Kim Hà sơn quả nhiên không giống bình thường!" Nói đến đây, nam chính khẽ thở dài một tiếng
Nếu năm đó có thể sớm một bước đuổi tới Kim Hà sơn, như vậy giờ phút này, người kết đan chính là mình.
Đáng tiếc, đáng tiếc!
“Ta cảm giác, trái tim như là bị cái gì móc xuống một khối vậy, đau quá!” Liễu San ấn ngực, nhìn về phía nam nhân bên cạnh.
"Ừm, ta cũng cảm giác ngực đau đớn từng đợt!" nam chính gật đầu, cũng có cùng cảm giác.
“Sớm biết bảo vật Kim Hà sơn lợi hại như vậy, chúng ta nên nghĩ cách phá trận.
Không nên dễ dàng từ bỏ như vậy!” Nói đến đây, nữ hai có chút hối hận.
Lúc ấy, Sát trận kia cho nàng cảm giác thật sự không tốt.
Bọn họ vừa mới ra tay phá trận, Vu Thanh U liền chết.
Ba người bọn họ cũng đều bị trọng thương, nên bọn họ bất đắc dĩ mới từ bỏ Kim Hà sơn.
Nếu….
nếu sớm biết rằng bên kia bảo bối tốt như vậy, có thể phụ trợ kết đan, sao nàng lại dễ dàng bỏ qua như thế chứ?
“Cũng không biết là người nào có vận khí tốt như vậy, thế mà ở bí cảnh kết đan!” Nhìn lôi kiếp thanh thế to lớn ở phía đông, vẻ mặt Hiên Viên Hoằng hâm mộ mà nói.
“Nếu là có trận pháp, hẳn là Lam Thủy Quốc và Ô Nhĩ Quốc!” Nhìn phương đông, Chung Linh giống như lơ đãng mà nói.
“Đúng vậy, Trận Pháp Sư Thiên U Quốc và Kim Vũ Quốc chúng ta còn ở chỗ này mà? Nào còn có phần chúng ta!” Mộng Phỉ gật đầu, nói theo lý thường.
“Không, ta cảm thấy là Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy!” nam chính lắc đầu, nói ra cái nhìn của mình.
“Thất đệ, không thể nào, Thất đệ là Phù Văn Sư mà? Sao có thể hiểu được trận pháp chứ? Không có khả năng!” Liễu Ti lắc đầu không tin.
“Đúng vậy, Lam sư huynh không phải nói bên kia có trận pháp phòng hộ sao? Đã có trận pháp tự nhiên là Trận Pháp Sư.
Sao có thể là Liễu sư đệ và Kiều sư đệ được?” Hiên Viên Hoằng lắc đầu, cũng cảm thấy không có khả năng.
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy không phải Thất đệ bọn họ!” nữ chính lắc đầu, cũng cảm thấy không có khả năng là bọn họ.
Nghe mọi người nói như vậy, nam chính mím môi.
“Có lẽ là Trận Pháp Sư của hai nước khác làm đi!” Gã cũng cảm thấy gã phỏng đoán có hơi khó hiểu.
Kiều Thụy là võ tu, Liễu Thiên Kỳ là phù tu, theo lý thuyết, hai người không có khả năng hiểu được trận pháp.
Cũng không biết tại sao, gã chính là cảm thấy chuyện này là do hai người đó làm.
Kim Hà sơn……
Liễu Thiên Kỳ đứng một bên, nhìn Kiều Thụy ngồi xếp bằng dưới lôi vân, tiếp thu lôi điện rửa tội để kết đan, trên mặt hắn tràn ngập lo lắng.
Cứ việc, Tiểu Thụy là võ tu, nhưng lôi kiếp mạnh như vậy cũng không biết Tiểu Thụy có kháng được hay không nữa.
Nếu không phải bởi vì lôi kiếp này mang theo sức mạnh Thiên Đạo, càng có người can thiệp hoặc là trợ giúp, lôi kiếp sẽ phách xuống càng tàn nhẫn, Liễu Thiên Kỳ đã sớm xông lên giúp đỡ ái nhân ngăn cản lôi kiếp rồi! Không thể tưởng được, lôi kiếp của võ tu thế mà mạnh như vậy, xem ra về sau phải cho Tiểu Thụy luyện thể nhiều hơn mới được, bằng không, lôi kiếp Nguyên Anh so với cái này còn mãnh liệt hơn, Tiểu Thụy chỉ sợ càng không chịu được!
Lúc bắt đầu, Kiều Thụy là thật sự chuẩn bị ngạnh kháng lôi kiếp của mình.
Chỉ là, bị bổ một nửa thì cảm giác mình bị phách đến toàn thân đều là vết thương, phảng phất ngay cả xương cốt đều sắp bị phách nát.
Chờ đến khi lôi kiếp tiến hành được một nửa, Kiều Thụy đã có chút chống đỡ không được.
Vì thế, pháp khí bán thành phẩm, còn có Lôi phù, Hộ Thân phù,...!Liễu Thiên Kỳ chuẩn bị cho y cứ bó lớn bó lớn rải ra.
Sau đó lôi kiếp càng phách càng mạnh mẽ, Kiều Thụy trực tiếp đem Kim Diễm và Vạn Dương Tán cũng lấy ra để chắn lôi kiếp.
Có thể nói là đào rỗng hết của cải trên người, Kim Diễm liên quan cũng bị bổ một thân thương tích, Vạn Dương Tán cũng bị phách đến tràn đầy vết rách.
Lúc này, cuối cùng y cũng tránh thoát được lôi kiếp, kết thành Kim Đan.
“Tiểu Thụy!” Nhìn ái nhân kháng qua lôi kiếp, trực tiếp nằm liệt trên mặt đất, Liễu Thiên Kỳ vội vàng tiến lên, ôm người vào trong ngực.
“Thiên Kỳ, đau….
đau quá!” Kiều Thụy ghé vào trong lồng ngực ái nhân, nhăn mày nhỏ nói, vẻ mặt ấm ức.
“Bảo bối nhi ngoan, không sợ, ta cho chữa thương cho đệ, bôi thuốc cho đệ ngay đây!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, hôn hôn môi ái nhân, hắn vội vàng đem đan dược chữa thương sớm đã chuẩn bị tốt đưa cho Kiều Thụy nuốt.
Sau đó, tay chân nhẹ nhàng mà ôm người vào lều trại, cởi bỏ quần áo rách mướp trên người y, lấy ra linh dịch và thuốc trị thương, bôi thuốc lên mỗi một đạo vết thương máu tươi đầm đìa, từng chút từng chút một.
“Au, đau quá!” Kiều Thụy nhíu mày nhỏ, đau đến nắm chặt nắm tay.
“Tiểu Thụy ngoan, ngủ một giấc đi, ta tới giúp đệ xử lý những miệng vết thương này!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một lá An thần phù, trực tiếp dán lên đầu ái nhân.
“Dạ...” Kiều Thụy gật gật đầu, rất nhanh đã ngủ mất.
Liễu Thiên Kỳ lại thật cẩn thận mà giúp đỡ ái nhân xử lý miệng vết thương và thương tích trên người.
Ba tháng sau……11
Năm người nam chính, nữ chính, nữ hai, Liễu Ti và Hiên Viên Hoằng kết bạn, ở trong núi bài trừ cấm chế, thu thập linh thảo.
Đột nhiên, mây đen quay cuồng dựng lên từ hướng đông, một đạo lôi quang màu vàng kim từ trên trời giáng xuống, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
"Đùng đoàng…."
"Đùng đùng….."
“Đây là làm sao vậy? Lại có người thăng cấp Kim Đan sao?” Nhìn chân trời, Hiên Viên Hoằng nghi hoặc mà nói.
“Nhìn như là lôi kiếp thăng cấp, nhưng tựa hồ không mạnh như lôi kiếp trước đó!" Nhìn Hiên Viên Hoằng một cái, Liễu Ti đáp.
“Đúng vậy, lôi kiếp này hình như yếu hơn lôi kiếp trước đó rất nhiều!" Hiên Viên Hoằng gật đầu tán đồng
“Phụt, phụt……” Nhìn phương đông, nam chính, nữ chính, nữ hai ba người đồng thời hộc máu.
“Tam tỷ, ngươi làm sao vậy?” Liễu Ti đi qua, vội vàng đỡ đối phương.
“Không, không có việc gì!” Liễu San lắc đầu, cúi đầu định lấy đan dược.
"Ta có nè!" Nói rồi, Hiên Viên Hoằng lấy ra ba viên đan dược chữa thương cấp ba thượng phẩm, đưa cho ba người.
“Đa tạ Lục hoàng tử!” Ba người cúi đầu nói lời cảm tạ, đều nuốt xuống đan dược đối phương đưa cho.
“Vẫn là cái loại cảm giác như ba tháng trước vậy, trái tim như bị người ta móc xuống một khối, nhưng lần này lại càng thêm mãnh liệt.” Nhìn nam chính và nữ hai, nữ chính thấp giọng nói.
“Ừm, ta cũng vậy!” Nữ hai gật đầu tán đồng.
“Là bởi