Nghe được tiếng Lan Hương kêu lên, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy xé Ẩn Thân phù trên người xuống, xuất hiện trong tầm mắt Lan Hương.
“Là các ngươi?” Nhìn hai người đứng bốn yên tám ổn ngoài 20 mét trên mặt nước, Lan Hương hơi kinh hãi.
“Mụ già thúi, trả Vạn Dương Tán lại cho ta!” Kiều Thụy buồn bực mà nhìn Lan Hương đứng đối diện, căm giận bất bình mà nói.
Nữ nhân thúi đáng giận này, thế mà muốn nuốt pháp khí của y, quả thực là quá không biết xấu hổ.
“Hừ, chỉ bằng các ngươi hai tên tiểu tử Trúc Cơ sơ kỳ, cũng xứng dùng pháp khí cấp bốn? Cũng không tè nước tiểu ra soi chiếu xem mình có cái đức hạnh đó không?" Nhìn hai tên khốn bám riết không tha, nam tử áo đen hừ lạnh ra tiếng, đáy mắt tràn đầy trào phúng cùng với khinh thường.
Ở y xem ra, hai tiểu tử này dám lần thứ hai chạy về đòi pháp khí, kia là đặc biệt chạy về tìm chết.
“Ngươi cũng không phải thứ tốt!” Không nghĩ tới người này lớn lên xinh đẹp như vậy, thế mà là kẻ bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong khốn nạn không thôi, thế mà lại đổi trắng thay đen, giúp đỡ Lan Hương tiếp tay cho giặc.
“Hai vị sư điệt, như vậy đi, ta ra hai mươi vạn linh thạch mua cây dù này, các ngươi thấy thế nào?” Nhìn nhìn hai người, Lan Hương nhẹ giọng hỏi.
Cứ việc, giờ phút này nàng còn không rõ ràng lắm hai tiểu quỷ này rốt cuộc có bối cảnh gia tộc hay không, nhưng nếu sự tình bị đánh vỡ, lại bị vây trong ảo cảnh của đối phương, hình thức này đối với nàng mà nói cũng rất bất lợi.
“Hai mươi vạn? Lan Hương đại sư đang nói giỡn với chúng ta sao? Một khối Tinh Diệu thạch của chúng ta lấy ra là có thể bán hai mươi vạn linh thạch!” Liễu Thiên Kỳ lạnh giọng mở miệng, không lưu tình chút nào.
Nhìn vẻ mặt Liễu Thiên Kỳ không hài lòng, nam tử áo đen khinh thường mà bĩu môi.
“Hai tiểu tử các ngươi, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Chủ nhân ta chính là đại năng Kim Đan, các ngươi cũng dám cò kè mặc cả?”
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ híp híp mắt.
Trong giây lát, nước biển sau lưng nam tử áo đen sinh trưởng dựng lên, hóa thành một con thủy long trực tiếp từ sau lưng đâm xuyên qua ngực của nam tử áo đen kia.
“A, cứu….
cứu ta!” Nam tử áo đen khiếp sợ mà trừng lớn mắt, nhìn ngực thủng một lỗ máu to, thân mình lảo đảo một cái, tử thi trực tiếp chìm vào trong nước biển.
“Lý lang……” Nhìn nam nhân rơi vào trong nước biển, Lan Hương kinh hô một tiếng.
“Nơi này không phải ảo cảnh, đây là cái gì?” Nam nhân chết đã khiến Lan Hương lập tức ý thức được không thích hợp.
Nước dưới chân này thế mà có thể dùng để công kích, hiển nhiên là không phải giả, mà là thật sự là nước biển!
“Ha ha ha, không hổ là tu sĩ Kim Đan trung kỳ.
Nơi này đích xác không phải ảo cảnh, mà là biển chân chính, là Tử Vong Chi Hải.” Liễu Thiên Kỳ cười lạnh ra tiếng, đúng sự thật đáp lại.
Bởi vì Lan Hương là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, nên Liễu Thiên Kỳ mới dùng mười lá Hải Thủy phù và hai lá Kết Giới phù, làm ra kết giới hải dương này.
Mục đích chính là vì áp chế cường độ công kích hệ hỏa của đối phương.
“Tử Vong Chi Hải? Ha hả, thật ra ta đã xem nhẹ hai tiểu tử các ngươi!” Nhìn hai người đối diện, Lan Hương cười lạnh ra tiếng.
Trong lòng biết, hai tiểu tử này làm ra kết giới nước biển này chính là nhằm vào loại tu sĩ thuần hệ hỏa như mình.
“Hừ, việc ngươi không thể tưởng được còn ở phía sau!” Nói rồi, Kiều Thụy niệm đọc chú ngữ.
Cây dù trong tay Lan Hương chợt rời tay mà ra, trực tiếp bay vào trong tay Kiều Thụy.
“A, ngươi….
ngươi thế mà khế ước pháp khí này!” Nhìn thấy pháp khí rời mình mà đi, Lan Hương hận đến ngứa răng.
“Không tồi, đã là pháp khí cấp bốn.
Đa tạ Lan Hương đại sư!” Xem xét một chút Vạn Dương Tán của mình, Kiều Thụy vừa lòng mà thu lên.
“Nếu ngươi đã khế ước cây dù kia, ta đây cũng chỉ có thể giết chết ngươi!” Nói đến đây, trên mặt Lan Hương lộ ra sát ý.
Nàng biết, nếu muốn có được pháp khí khế ước của người khác, biện pháp duy nhất chính là giết chết chủ nhân pháp khí, chính mình lại khế ước một lần nữa kiện pháp khí đó.
“Giết ta, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!” Nói rồi, trên người Kiều Thụy nổi lên một tầng kim quang, thực lực liên tiếp leo lên, trực tiếp lên tới Kim Đan sơ kỳ.
Cùng lúc đó, Liễu Thiên Kỳ cũng đem thực lực thăng lên, về tới Kim Đan sơ kỳ.
“Ha ha ha, hóa ra là hai tên Kim Đan.
Đúng là xem thường các ngươi!” Nhìn thấy hai người tuôn ra tu vi Kim Đan, Lan Hương không khỏi nhướng mày.
Khó trách, hai tiểu tử này có lá gan trở về đòi pháp khí với nàng, hóa ra là Kim Đan sơ kỳ.
“Hừ!” Hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy hừ lạnh một tiếng, một tả một hữu hướng tới Lan Hương bay qua.
Dùng tới linh lực, Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ trên nắm tay đều mang theo ánh sáng nhàn nhạt, đồng thời đấm về phía Lan Hương.
“Hây!” Lan Hương quát to một tiếng, lấy ra một thanh pháp kiếm cấp bốn, đón nhận công kích của hai người.
Tuy rằng này đây là hai địch một, nhưng thực lực Lan Hương cao hơn Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
Cho nên, mặc kệ là Kiều Thụy hay là Liễu Thiên Kỳ, hai người đều là dùng ra mười phần lực, không dám chậm trễ dù chỉ một chút.
Nhưng dẫu có như vậy, trong vòng trăm chiêu, hai người cũng không chiếm được chút tiện nghi nào dưới tay Lan Hương, có thể nói là miễn miễn cưỡng cưỡng cũng tính là đánh ngang tay.
“Ha ha ha, thật ra có vài phần năng lực nhỉ!” Lan Hương thả người, bay ngược ra ngoài hơn hai mươi mét, rời khỏi vòng chiến.
Nhìn thấy đôi tay Lan Hương kết ấn, muốn vận dụng linh thuật, Kiều Thụy vội vàng lấy Vạn Dương Tán của mình ra.
Liễu Thiên tập cũng lập tức phóng đại chiêu, nước biển bên người từng vòng từng vòng chuyển động, ba con thủy long bay lên trời.
“Đốt Diệt!” Lan Hương quát to một tiếng, thả ra một tấm lưới lửa đỏ lớn, đánh về phía phương hướng của Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
“Thủy Long Cao Tường*!” Liễu Thiên Kỳ đồng dạng hét lớn một tiếng, lập tức thả ra ba thủy long vây quanh bên người.
(*rồng nước bay lượn)
“Quang Mang Vạn Trượng!” Kiều Thụy kêu quát một tiếng, cũng vội vàng triển khai Vạn Dương Tán.
Từng đạo ánh sáng màu đỏ liền từ trên những lỗ thủng mặt dù phóng xạ mà ra.
Ba đạo linh thuật công kích chạm vào nhau giữa không trung, phát ra một tiếng vang lớn kinh thiên, bắn lên một mảnh sóng nước.
"Ưm…."
Ba người nhíu mày, đều bị dòng khí nổ mạnh xốc bay, lùi lại mười mấy mét mới đứng vững lại được.
“Vạn Dương Tán sao? Quả nhiên là một kiện pháp khí giá trị liên thành!” Kiến thức tới sự lợi hại của Vạn Dương Tán, Lan Hương đối với Vạn Dương Tán trong tay Kiều Thụy càng thêm đỏ mắt, cũng càng thêm tham lam.
Nhìn bộ dáng Lan Hương nhất định phải được kia, tay Liễu Thiên Kỳ ra nhất chiêu, Triệu Hoán Họa xuất hiện trong tay hắn.
Liễu Thiên Kỳ dương tay, tung Triệu Hoán Họa lên không trung, bắt đầu mặc niệm chú ngữ.
Bức hoạ cuộn tròn triển khai ra giữa không trung triển, một đám Kim Nhân từ trong bức hoạ cuộn tròn bay ra, hướng tới Lan Hương liền công kích qua.
“A! Thế mà còn có loại pháp khí này!” Nhìn thấy Triệu Hoán Họa có thể triệu hoán con rối kim nhân, Lan Hương kinh thở ra tiếng.
Nàng sống hơn hai trăm tuổi, thứ như con rối nàng cũng chỉ nghe nói qua, không thể tưởng tượng được hôm nay thế nhưng để nàng gặp được.
Mười tám cái kim nhân thủ công tinh mỹ, nếu không nhìn kỹ sẽ nghĩ lầm đó chính là con người chân chính.
Mà mười tám kim nhân này động tay lên cũng phá lệ nhanh nhạy, mỗi người đều giống như chủ nhân của nó, đều có thực lực Kim Đan sơ kỳ.
Bị mười tám kim nhân vây quanh đánh, Lan Hương nhất thời cũng có chút khó thấy khuỷu tay, không thể không vận dụng linh phù cùng với phối hợp pháp khí, công kích những con rối Kim Nhân này.
Có thể nói, trận chiến này, Lan Hương đánh rất thảm thiết, lãng phí không ít linh phù và pháp khí không tính, trên người mình cũng bị những con rối Kim Nhân đánh ra không ít miệng vết thương.
Đồng dạng, cùng lúc thao tác mười tám con rối, bản thân Liễu Thiên Kỳ kỳ thật cũng không chịu nổi.
Bởi vì thao tác những con rối Kim Nhân này là yêu cầu dùng đến linh hồn lực.
Mà cùng nhau thao tác mười tám Kim Nhân, yêu cầu lợi dụng linh hồn lực càng thêm khổng lồ.
Duy trì một nén nhang công phu, trên trán Liễu Thiên Kỳ liền chảy ra mồ hôi mỏng.
Liễu Thiên Kỳ nhíu mày lại, chỉ có thể thu hồi tám Kim Nhân, sửa thành thao tác mười Kim Nhân.
Liếc thấy tình huống của ái nhân không phải quá tốt, Kiều Thụy lập tức từ túi dưỡng thú xách ra tiểu hồ ly Kim Diễm.
“Mau đi hỗ trợ!”
“Đánh nhau biết tìm ta, có chuyện tốt sao không tìm ta?” Kim Diễm nhướng mắt, buồn bực mà bay qua chỗ Lan Hương bên kia.
“Thiên Kỳ, thu hồi thêm năm Kim Nhân đi!” Nhìn sắc mặt ái nhân trở nên trắng bệch, Kiều Thụy lo lắng mà nói.
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ mặc niệm chú ngữ, lại thu hồi năm con rối Kim Nhân.
Hắn mở túi dưỡng thú của mình ra, cũng thả ra thú sủng của mình là Hắc Hổ và trùng Đánh Rắm.
Lúc ở bí cảnh Hằng Dụ, Hắc Hổ không thiếu đi theo Kim Diễm cùng nhau ngâm Kim Hà Thánh Tuyền, mà trùng Đánh Rắm cũng ăn không ít linh thảo, nên hai tên gia hỏa này hiện tại đều có thực lực cấp bốn sơ kỳ.
Tuy nói so ra kém linh thú như Kim Diễm, nhưng cũng có thể góp sức vào trận chiến.
Tuy con rối Kim Nhân, Kim Diễm, trùng Đánh Rắm và Hắc Hổ đều là thực lực Kim Đan sơ kỳ, nhưng tám đối một, Kim Đan trung kỳ như Lan Hương cũng hoàn toàn không chiếm được tiện nghi gì.
Hơn nữa, trước đó Lan Hương đã bị mười tám con rối Kim Nhân vây khốn, đã bị thương, lúc này lại phải chọi tám, càng có vẻ cố hết sức.
Sau nửa canh giờ, năm Kim Nhân bị đánh bay hai cái, ba cái bị đánh cho tàn phế trực tiếp đều bị Lan Hương tát bay đi ra ngoài.
Mà ba gia hỏa Kim Diễm, Hắc Hổ và trùng Đánh Rắm cũng đều bị thương, bị đánh bay ra ngoài.
Liễu Thiên Kỳ lập tức niệm động chú ngữ, vội vàng thu hồi năm Kim Nhân kia.
Mà Kiều Thụy cũng vội vàng thu lại ba con thú sủng bị thương về.
Cứ việc Lan Hương lấy một địch tám, đem tám gia hỏa đều đánh thành trọng thương, nhưng bản thân nàng cũng không tốt hơn được bao nhiêu.
Trên người, linh phù cấp ba đều dùng hết, pháp khí cũng dùng hết bảy tám phần, còn hư hao mất hai kiện pháp khí cấp bốn, làm nàng đau lòng không thôi.
Càng muốn mạng chính là thương tích trên người nàng cũng không nhẹ, hơn nữa còn bị con tiểu trùng tử trên người Hắc Hổ phun cho hai ngụm lớn nọc độc.
Hắc Hổ và trùng Đánh Rắm vẫn luôn sinh hoạt trong một cái túi dưỡng thú, trùng Đánh Rắm tương đối lười, cho nên vẫn luôn ngồi thừ trên đầu lông xù xù của Hắc Hổ.
Bởi vì hai con đều là thú sủng của Liễu Thiên Kỳ, có thể câu thông, nên ở chung cũng vẫn luôn tường an không có việc gì.
Thời điểm Hắc Hổ vừa mới công kích lại đây, Lan Hương căn bản không hề phát hiện trên đầu Hắc Hổ còn có một con sâu, thẳng đến khi Hắc Hổ bị nàng đâm một kiếm bị thương, Tiểu Trùng tử kia mới đột nhiên bay lên, đối diện với miệng vết thương nàng điên cuồng phun ra không ít sương mù thối hoắc, mà miệng vết thương trên người nàng cũng lập tức biến đen.
“Đại Lốc Xoáy!” Liễu Thiên Kỳ quát to một tiếng, đôi tay giơ lên cao, cử qua đỉnh đầu.
Nước biển dưới chân hắn như đã được triệu hoán, lập tức đột ngột mọc lên từ mặt đất, biến thành một xoáy sóng cao tầm 5 mét.
“Đi!” Liễu Thiên Kỳ quát to một tiếng, đem đại lốc xoáy này đẩy về hướng Lan Hương.
“Phá!” Lan Hương vung tay tung ra một kiện pháp khí, đập mạnh về đại lốc xoáy trước mặt.
"Ầm…" Xoáy nước nổ tung, bọt nước văng khắp nơi.
“Phụt....” Lan Hương hé miệng, hộc ra một mồm máu to, trực tiếp bay ngược ra ngoài.
“Tiểu tử khốn, ngươi quá đê tiện!” Đáng giận, thế mà ẩn giấu linh phù công kích cấp bốn trong xoáy nước.
Nhìn thấy Lan Hương bị thương, Kiều Thụy phi thân liền hướng tới đối phương bay qua.
“Tử Khí Đông Lai!” Kiều Thụy quát to một tiếng, thả ra Tử Viêm đỉnh của mình ra, từng đạo ngọn lửa màu tím từ trong đỉnh nhỏ phun ra, bay về hướng Lan Hương.
“A…!" Lan Hương kinh hô một tiếng, vội vàng tung ra pháp khí ngăn cản, nhưng pháp khí do nàng luyện chế làm sao có thể đánh đồng với thượng cổ pháp khí như Tử Viêm đỉnh kia chứ? Nên nàng tung ra pháp khí căn bản là không ngăn trở được công kích của Tử Viêm đỉnh, ngọn lửa tím vẫn đốt tới trên người nàng.
“A, không, không……” Lan Hương thống khổ mà tru lên, bị đốt thành tro tàn trong một đoàn ngọn lửa màu tím, rơi vào nước biển bên dưới.
Nhìn thấy Lan Hương bị đốt thành tro bụi, trong lòng Kiều Thụy mừng thầm, phi thân qua đi tiếp được chiếc nhẫn không gian thuộc về Lan Hương, Kiều Thụy xoay người về tới bên cạnh ái nhân.
“Thiên Kỳ, huynh thế nào?” Nhìn sắc mặt ái nhân trắng bệch, Kiều Thụy vội vàng lấy đan dược ra đút cho hắn.
“Không sao, chỉ là không nghĩ tới Triệu Hoán Họa này lại hao phí linh hồn lực như vậy.
Xem ra lần sau ta không thể một lần triệu hoán mười tám Kim Nhân nữa.” Hôm nay là lần đầu tiên sử dụng, không có kinh nghiệm, nhưng về sau dùng như thế nào thì trong lòng Liễu Thiên Kỳ đã có kế hoạch.
“Có ba Kim Nhân hình như bị Lan Hương đánh hỏng mất rồi!” Nói đến cái này, Kiều Thụy có chút đau lòng.
“Không sao, sau này có thể tìm Luyện Khí Sư chữa trị.
Lấy thực lực Kim Đan sơ kỳ của chúng ta, muốn giết Lan Hương tất nhiên là phải trả giá