Nhìn nam nhân anh tuấn xa lạ trước mắt, Kiều Thụy ngốc lăng trong một chớp mắt, nhưng rất nhanh y đã ý thức được không thích hợp.
Ngươi kia là ai? Sao lại ở trong nhà mình? Sẽ ngủ trên giường mình chứ?
Kiều Thụy nghiêng đầu, càng khiếp sợ phát hiện, giờ phút này hai người nằm cùng một cái chăn, hơn nữa y còn như chim nhỏ nép vào cánh tay đối phương.
Y chần chừ một chút, lập tức nhạy bén lăn khỏi lồng ngực nam nhân, lăn đến bên trong giường.
Lăn từ trong ổ chăn ra, Kiều Thụy đã choáng váng, bởi vì y khiếp sợ phát hiện trên người mình vậy mà không có mặc quần áo, hơn nữa chẳng những không mặc quần áo, trên người còn có dấu vết xanh xanh tím tím khắp nơi.
Cho dù chưa rành chuyện đời nhưng Kiều Thụy lại không phải kẻ ngốc, tự nhiên lập tức đã minh bạch y và nam nhân xa lạ này đã xảy ra chuyện gì.
“Ngươi, ngươi, tên súc sinh này!” Kiều Thụy vừa thẹn vừa bực, vừa tức vừa giận trợn tròn đôi mắt, phẫn hận mà hung hăng tung ra một thiết quyền về phía gương mặt tuấn tú của Liễu Thiên Kỳ.
“Này!” Liễu Thiên Kỳ vươn tay, vội vàng nhanh tay nhanh mắt mà bắt được cánh tay đối phương, mới bảo vệ được mặt mình.
“Ngươi, ngươi không biết xấu hổ, ngươi vương bát đản!” Kiều Thụy tức giận mắng ra tiếng, lắc lắc cánh tay nhưng lại không thể tránh thoát, nổi giận lên, chân nhắm ngay bụng Liễu Thiên Kỳ đạp một cái.
“Này, ngươi làm thật à!” Kinh hô ra tiếng, Liễu Thiên Kỳ vội vàng vươn một bàn tay khác bắt lấy mắt cá chân đối phương.
Ngay sau đó hắn xoay người một cái, dùng hai chân ngăn chặn lại hai chân Kiều Thụy.
“Ngươi, ngươi cái tên vương bát đản này, cút ngay!” Kiều Thụy rống giận ra tiếng, sớm đã giận đến sắc mặt xanh mét, nâng tay trái lên, phẫn hận mà tung ra quyền thứ hai.
“Tiểu gia hỏa, tính tình còn rất mạnh đấy!” Liễu Thiên Kỳ giơ tay, lại chế trụ một cổ tay khác của đối phương.
“Ngươi buông ra, buông ta ra, tên khốn này!” Kiều Thụy dùng sức vung tay, ra sức đá chân, không chịu thua mà liều mạng giãy giụa.
“Ngươi không biết sống chết mà giãy giụa dưới thân ta như vậy, ngươi không sợ ta lại muốn ngươi một lần nữa sao?” Liễu Thiên Kỳ buồn cười mà nhìn nhân nhi bị mình ấn trên giường, khuôn mặt nhỏ xanh mét, quật cường giãy giụa, hắn bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
“Ngươi……” Nghe được lời này, Kiều Thụy ngây ra một lúc, sắc mặt chuyển sang trắng bệch.
Không đợi y lấy lại tinh thần, một tấm linh phù đã trực tiếp dán lên trán y.
“Ngươi, ngươi đã làm gì ta?” Kiều Thụy đột nhiên cảm giác được hai chân hai tay mình đều không thể động, y kinh hô ra tiếng.
“Cảm xúc ngươi quá kích động, cần phải bình tĩnh một chút.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ xoay người leo xuống khỏi người đối phương.
“Ngươi, ngươi……” Nhìn nam nhân cũng như mình cái gì cũng chưa mặc, trên người cũng rõ ràng có dấu ấn, Kiều Thụy hận đến cắn chặt răng.
Liễu Thiên Kỳ nhìn Kiều Thụy như một con báo con, đôi mắt đỏ bừng, phẫn hận mà trừng mình, hận không thể trừng ra một đống lỗ lớn trên người mình, hắn bất đắc dĩ mà chớp chớp mắt.
"Đừng nhìn ta như vậy.
Toàn bộ đều ngươi hôn lên đấy.
Nhìn này, chỗ này cũng có!" nói rồi, Liễu Thiên Kỳ chỉ chỉ cánh tay và cổ mình.
“Ngươi, cái tên cầm thú, súc sinh!” Kiều Thụy trừng đôi mắt đỏ lên, đáy mắt tràn ngập ủy khuất, một gương mặt nhỏ tinh xảo cũng trắng bệch một mảnh.
Sao lại, sao lại gặp loại chuyện này, y, y thế mà không thể hiểu được mà, bị một nam nhân xa lạ đoạt đi trinh tiết? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?
“Cầm thú? Súc sinh? Đây là xưng hô của ngươi đối với ân nhân cứu mạng sao? Còn rất đặc biệt đấy!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ ngồi dậy khỏi giường, lấy ra một cái thau tắm từ trong nhẫn không gian.
Thau tắm này là Liễu Thiên Kỳ mua trước đây, định trở về Phúc Thành dùng ngâm Kim Diệp tuyền, lúc này vừa lúc dùng tới.
Đầu ngón tay vừa chuyển, Liễu Thiên Kỳ hướng tới thau tắm, bắt đầu pha nước.
Không bao lâu, thau tắm đã được rót vào hai phần ba nước.
Liễu Thiên Kỳ lấy Thu nạp phù từ nhẫn không gian ra, nhẹ nhàng búng búng, tí tách, tí tách, tí tách, ba tích nước suối Kim Diệp tuyền rơi xuống thau tắm.
Liễu Thiên Kỳ cất bước vào thau tắm, bắt đầu tắm rửa.
Cảm thụ được linh lực ôn hòa trong nước, vẻ mặt hắn hưởng thụ nhắm mắt lại.
Thật là thoải mái! Kim Diệp tuyền này đúng là tốt thật!
“Ân nhân cứu mạng?” Nghe được lời này, Kiều Thụy nỗ lực mà hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua.
Liễu Thiên Kỳ ngâm tắm chừng nửa canh giờ mới đứng dậy rời đi.
Hắn lấy khăn vải ra lau khô thân thể, thay một thân quần áo sạch sẽ màu tím.
Sau khi mặc chỉnh tề, Liễu Thiên Kỳ về lại mép giường, khom người ngồi bên cạnh Kiều Thụy.
Hắn nhìn Kiều Thụy đang nằm bên trong giường vẫn không nhúc nhích, mở to mắt, lại không nói lời nào.
“Thế nào, chuyện ngày hôm qua ngươi nghĩ ra chưa?”
"Hình như ta ngất xỉu ở cửa thôi, là ngươi cứu ta trở về thôn?" nhìn nam nhân bên cạnh, Kiều Thụy vẻ mặt không được tự nhiên mà nói.
Vừa nãy y cẩn thận hồi tưởng một chút, nhớ ra, mình ở Yêu Thú Sơn săn giết một con Bạch Vĩ Xà, lại bất hạnh trúng độc, sau đó trên đường về, độc tính phát tác, sau đó mình lại ngồi dưới đại thụ ở cửa thôn, còn sau đó nữa thì cái gì cũng không nhớ nữa.
“Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là ngươi trúng dâm độc của Bạch Vĩ Xà, ta giúp ngươi giải độc!” Liễu Thiên Kỳ cười liếc đối phương, vẻ mặt ôn nhu mà nói.
“Dâm độc?” Nghe thấy chuyện này, Kiều Thụy càng thêm khiếp sợ không thôi.
“Nếu ngươi trúng không phải là dâm độc? Như vậy, ta nghĩ ngươi sẽ không chủ động hôn ta, lại cởi quần áo ta như vậy đâu? Có phải không, Tiểu Thụy?” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ sủng nịch mà sờ sờ khuôn mặt nhỏ của đối phương.
“Ta, ta chủ động? Không, không có khả năng, ta không có khả năng làm như vậy!” Kiều Thụy lắc đầu, tất nhiên sẽ không tin tưởng.
“Hầy, ta đã biết ngươi tỉnh nhất định sẽ quịt nợ mà!” Liễu Thiên Kỳ u oán mà thở dài một tiếng, lấy ra một khối Lưu Ảnh thạch, thả nội dung bên trong ra.
"Sao, sao lại như vậy?"
Nhìn hình ảnh bên trong, bản thân mình toàn thân trần trụi mà đè lên người nam nhân, còn hôn môi, còn cởi quần áo cho người ta, sắc mặt Kiều Thụy thật khó coi, hận không thể đào cái khe đất trực tiếp chui vào đó.
Tắt Lưu Ảnh thạch đi, Liễu Thiên Kỳ thu hồi lại vào nhẫn không gian.
“Tiểu Thụy, thấy rõ ràng chứ, là ngươi chủ động.
Ta không có dùng sức mạnh với ngươi.
Hai bên là ngươi tình ta nguyện!”
“Ngươi, ngươi biết rõ ta trúng độc.
Ngươi còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!” trừng mắt nhìn nam nhân nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, đôi mắt to của Kiều Thụy tràn ngập ủy khuất, nổi lên hơi nước.
"Lúc ở cửa thôn nhìn thấy ngươi trúng độc, ngươi hôn mê bất tỉnh, lúc ấy ta cũng không biết ngươi trúng độc.
Ta chỉ là hảo tâm cứu ngươi, hỏi một vị tiều phu đại bá