Nghe được Liễu Đồng giới thiệu, Liễu Vũ ngẩn người, ngay sau đó ôm bụng cười cười to.
Nhìn Liễu Vũ cười to, Kiều Thụy bị cười đến sửng sốt, cũng không biết người này bị tật xấu gì, đột nhiên tự mình tự cười.
“Ha ha ha, ta còn tưởng rằng tiểu phế vật bế quan ba năm, lại chạy ra đi rèn luyện nửa năm có bao nhiêu tiền đồ chứ? Hóa ra phế vật như vậy mà lãnh về một song nhi bất nam bất nữ làm vị hôn thê!” Liễu Vũ vẻ mặt khinh thường như nhìn một đống rác rưởi mà nhìn vị phu nhân phế vật này - Kiều Thụy.
“Ngươi? Ngươi nói cái gì?” Nghe Liễu Vũ nói, mặt Kiều Thụy lập tức trầm xuống.
Hóa ra, tiểu phế vật trong miệng đối phương không phải người khác, đúng là Thiên Kỳ???
Nhìn Kiều Thụy sắc mặt âm trầm, trợn mắt trừng mình, Liễu Vũ ghét bỏ mà bĩu môi.
"Sao nào, ta nói sai rồi sao? Loại song nhi bất nam bất nữ như ngươi cả đời cũng không sinh được em bé.
Gả cho Liễu Thiên Kỳ phế vật kia, đừng nói, thật đúng là hợp lại càng tăng thêm sức mạnh đó! Ha ha ha ha……”
Không thể không nói, lời này của Liễu Vũ thật là không nghiêng không lệch, hung hăng mà chọc vào đầu quả tim Kiều Thụy.
Ở Kim Vũ Quốc có câu ngạn ngữ là “Mười song chín vô hậu”.
Ý là nói song nhi năng lực sinh dục thấp, mười song nhi là đã có chín người suốt cuộc đời cũng sinh không ra hài tử, sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
Cho nên loại người như song nhi, địa vị ở Kim Vũ quốc vô cùng thấp hèn, chỉ có thể làm thiếp cho người ta, cực ít song nhi có thể trở thành chính thê.
Cho dù là nhà nghèo, đại đa số cũng không ai muốn cưới một song nhi trở về, làm tuyệt hậu.
Chuyện sinh hài tử này, có thể nói vẫn luôn là nghịch lân* của Kiều Thụy.
(*vảy ngược: điểm yếu chí mạng của rồng, chạm vào tức giận, nhổ ra sẽ chết.)
Mà, Liễu Thiên Kỳ đối xử với Kiều Thụy càng tốt, Kiều Thụy càng sợ mình không sinh được hài tử.
Về sau, Thiên Kỳ sẽ đối xử tốt với nữ nhân khác, lại cưới nữ nhân khác.
Bởi vậy nên sự lo lắng này vẫn luôn đều giấu trong lòng Kiều Thụy.
Kiều Thụy không dám nhắc tới, cũng vô cùng sợ hãi bị người ta nhắc tới.
“Nha đầu thúi, ngươi tìm chết!” Kiều Thụy cắn chặt răng, một quyền tung tới, đánh về phía gương mặt xinh đẹp cười như hoa hòe lộng lẫy của Liễu Vũ.
“A……” Liễu Vũ kinh hô một tiếng, vội vàng xoay người né tránh nắm tay đối phương.
"Cái thứ bất nam bất nữ như ngươi, vậy mà dám đánh ta?"
"Đánh ngươi đấy!" giọng nói Kiều Thụy lạc đi, quyền thứ hai tung thẳng đến mặt đối phương.
Nha đầu thúi đáng giận này, chẳng những nói mình sinh không ra hài tử, còn dám nói Thiên Kỳ là phế vật, quả thực là đáng giận đến cực điểm!
"Được lắm, cái thứ tuyệt hậu không biết xấu hổ như ngươi, ta cho ngươi đẹp mặt!" nói rồi, Liễu Vũ đánh một chưởng về phía Kiều Thụy, nổi giận cực kỳ.
“Ôi, Kiều thiếu.
Ngũ tiểu thư, các ngài đừng đánh, đừng đánh nữa!” Nhìn hai người ngươi một quyền ta một chưởng, đánh khó phân thắng bại, Liễu Đồng ở một bên cũng chỉ có thể lo lắng suông.
Thực lực của ông quá thấp, không bằng hai người, thật sự là không thể ngăn cản được!
Liễu Vũ và Kiều Thụy đều là Luyện Khí tầng bảy, thực lực có thể nói là sức mạnh ngang nhau, nhưng Kiều Thụy mười tuổi đã đi theo thợ săn vào núi săn thú, thể thuật so với đại tiểu thư sống trong nhung lụa Liễu Vũ thì hơn rất nhiều.
Hơn nữa, Kiều Thụy lại mới được Liễu Hà cho y quyển quyền phổ cấp hai, thể thuật càng tinh tiến không ít.
Cho nên, chưa được mấy chiêu, Liễu Vũ rõ ràng rơi xuống hạ phong.
“Ầm….”
Liễu Vũ bị một quyền của Kiều Thụy đánh bay ra ngoài, nặng nề mà ngã xuống đất.
"Phụt…" Liễu Vũ cúi đầu hộc ra một mồm máu, nâng một gương mặt thảm không nỡ nhìn, cố gắng bò dậy từ dưới đất.
"Cái thứ đồ không con này, ngươi tìm chết!" đôi tay Liễu Vũ đan vào nhau, lòng bàn tay nhanh chóng ngưng tụ ra một thủy cầu trong suốt.
“Kiều thiếu cẩn thận!” Thấy một màn như vậy, Liễu Đồng kinh hô ra tiếng.
“Đùng……”
Kiều Thụy dương tay, tung ra năm tấm Bạo tạc phù, thủy cầu của Liễu Vũ vừa mới ném ra đã đánh vào trên linh phù.
Thủy cầu bị đụng vào tạc nứt một tiếng, bọt nước tứ tán, tung tóe trong viện.
“Ngươi, ngươi, tên khốn!” Liễu Vũ bị dư chấn nổ mạnh chấn động, lảo đảo lùi lại ba bước, khó khăn lắm mới đứng vững.
“Ngươi còn dám dùng linh thuật với ta, ta sẽ trực tiếp thiêu chết ngươi!” Kiều Thụy híp mắt, giọng nói lạnh băng, đáy mắt tràn đầy sát ý dày đặc.
Bởi vì biết đối phương là đường tỷ Thiên Kỳ, nên Kiều Thụy chỉ muốn đánh đối phương một trận giáo huấn một chút cũng liền thôi.
Chỉ là không nghĩ tới, đối phương vậy mà dám sử dụng linh thuật với y, có ý đồ làm hại tánh mạng của y, chuyện này bảo Kiều Thụy sao có thể nhẫn nhịn được?
“Thiêu chết ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, chỉ bằng ngươi, ngươi dám mạnh miệng, ta thấy ngươi thật là không biết trời cao đất rộng!” Liễu Vũ lấy ra một tấm linh phù cấp hai.
Nhìn thấy Liễu Vũ lấy ra một đống linh phù, Kiều Thụy đổi ý mà lấy một kiện pháp khí mới mua mấy ngày trước trong nhẫn không gian ra.
"Thu hồi lại linh phù cho ra, chạy tới viện ta phát điên cái gì?"
Nghe được tiếng nói sau lưng kia, Kiều Thụy lập tức thu hồi pháp khí trong tay.
Mà Liễu Vũ nhìn thấy Tam thúc khuôn mặt xanh mét đi ra từ thư phòng, Liễu Vũ cũng không tình nguyện mà thu hồi lại linh phù của mình.
“Tam thúc!” Liễu Vũ cúi đầu, vội vàng hành lễ.
Liễu Hà nhìn Liễu Vũ toàn thân đầy nước, mặt mũi bầm dập, ngược lại đi đến bên cạnh Kiều Thụy.
“Tiểu Thụy, con không sao chứ?”
“Liễu thúc thúc không cần lo lắng, con không sao!”
Nghe Kiều Thụy nói không sao, Liễu Hà vẫn là có chút không yên tâm như cũ, đánh giá đối phương từ đầu đến chân một phen, thẳng đến khi xác định đối phương thật sự không có bị thương mới an tâm.
Nhìn thấy mình bị thương, Tam thúc cũng không quan tâm mình, lại đang quan tâm cái tên song nhi bất nam bất nữ kia, Liễu Vũ cắn cắn môi, đối với Kiều Thụy càng thêm khó ưa lợi hại.
Liễu Hà quay đầu, lại một lần nhìn về phía Liễu Vũ.
“Không có việc gì thì về viện của ngươi đi, đừng chạy đến chỗ ta gây chuyện thị phi, khi dễ người khác!”
Liễu Vũ nhìn Tam thúc nghiêm khắc trách cứ mình, trong lòng càng thêm ủy khuất.
“Tam thúc, không phải ta, là y, là y động thủ đánh ta trước!” Liễu Vũ chỉ vào mũi Kiều Thụy, vội vàng cáo trạng.
“Nếu ngươi không nói những lời khó nghe đó, không nói Thiên Kỳ là phế vật, ta sẽ đánh ngươi ư?” Nhìn đối phương, Kiều Thụy lạnh giọng hỏi lại.
Nghĩ thầm: nha đầu thúi này thật đúng là không biết xấu hổ, thế mà dám ác nhân cáo trạng trước!
“Ngươi, ngươi……” Nghe Kiều Thụy nói cái này, Liễu Vũ phẫn hận mà trợn tròn đôi mắt hạnh.
Từ ba năm trước, sau khi nàng và Lục đệ đánh tiểu phế vật thành trọng thương, Tam thúc đã vô cùng không thích tỷ đệ bọn họ.
Lúc này Kiều Thụy nói ra lời này, đó càng là lửa cháy đổ thêm dầu.
Quả nhiên, nghe Kiều Thụy nói, sắc mặt Liễu Hà lập tức lại khó coi thêm ba phần.
“Ta thấy đã qua ba năm, chắc là ngươi đã quên mùi vị hồn tiên thế nào rồi.”
“Tam, Tam thúc, ta, ta……”
“Không cần nhiều lời, về viện của ngươi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi, về sau ngươi cũng không cần lại đến viện ta khi dễ Tiểu Thụy và Kỳ Nhi.” Liễu Hà mở miệng, lại hạ lệnh trục khách.
“Đại bá và phụ thân thỉnh ngài và Thất đệ sang tiền viện nghị sự!” Liễu Vũ thấp giọng nói.
“Đã biết!”
Nhìn thoáng qua Tam thúc sắc mặt khó coi, Liễu Vũ không