Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, Kiều Thụy mang vẻ mặt mờ mịt mà nhìn về phía ái nhân.
“Cái gì? Thiên Kỳ, huynh nói cái gì? Chú thuật?”
Nhìn nhân nhi trong lồng ngực mang vẻ mặt hoang mang, Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng.
“Ở phía bắc Kim Vũ Quốc chúng ta có một tiểu quốc gia tên là Ô Nhĩ Quốc.
Nơi đó đại sư thuật số được người tôn kính nhất là Vu sư.
Thuật số được nhiều người truy phủng nhất là vu thuật.
Mà chú thuật, trùng cổ chi thuật, đó là một loại vu thuật.
Chú thuật chính là dùng ngôn ngữ và hiến tế, đạt tới một loại thuật số thao tác người và nguyền rủa người.
Trùng cổ cũng có thể lấy để thao tác người, thậm chí có thể dồn người vào chỗ chết.” Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc mà nói.
Hiện tại, Liễu Thiên Kỳ thực may mắn hắn xem nguyên tác xem đủ nghiêm túc, xem đủ cẩn thận.
Cho nên, đối với sự tình nguyên bản đều rõ như lòng bàn tay.
Đối với Ô Nhĩ Quốc này cũng hiểu biết đủ sâu!
“Có… có thuật số lợi hại như vậy sao?” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy kinh hô ra tiếng.
“Đúng vậy, chú thuật là một loại thuật số rất lợi hại.
Cho nên mặc dù Ô Nhĩ Quốc chỉ là một tiểu quốc bé xíu, nhưng cũng không có người nào dám trêu chọc người Ô Nhĩ Quốc!” Chỉ là sự thật, dù là Kim Vũ Quốc cũng không dám dễ dàng trêu chọc Ô Nhĩ Quốc.
"Ý… Ý huynh là nói, nam nhân mặc y phục màu lam kia là người Ô Nhĩ Quốc?”
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ cười.
“Đồ ngốc, không phải chỉ có nhân tài Ô Nhĩ Quốc mới biết vu thuật.
Khi còn nhỏ, ta nghe phụ thân giảng qua, nói có một tu sĩ Kim Vũ Quốc chạy tới Ô Nhĩ Quốc, tiêu số tiền lớn học tập vu thuật của Ô Nhĩ Quốc.
Sau khi học thành thì chạy về Kim Vũ Quốc làm xằng làm bậy, trước sau lợi dụng chú thuật và trùng cổ chi thuật khống chế hơn một trăm nữ tu tuổi thanh xuân nổi danh, cầm tu những nữ tu đó trong sơn động cho gã vui chơi và thải âm bổ dương."
“A? Thế mà...!có người đáng giận như vậy!” Nghe được Liễu Thiên Kỳ giảng giải, Kiều Thụy lòng đầy căm phẫn mà mắng to ra tiếng.
“Sau đó, tu sĩ này gặp con gái của một vị đại năng Kim Đan, lợi dụng chú thuật thao tác đối phương, chọc giận vị đại năng Kim Đan kia, đại năng Kim Đan bèn đi Ô Nhĩ Quốc, tiêu số tiền lớn mời tới một vị Vu sư vu thuật càng cao cường hơn, giết chết tu sĩ đó.”
"Ồ." Kiều Thụy gật đầu, đối với kết cục này vẫn rất vừa lòng.
“Cho nên, loại người như Vu sư này không thể đắc tội, phải kính nhi viễn chi*.
Ta thấy nam nhân áo lam đó rất là tà môn, tám chín phần mười cũng là một Vu sư.
Tiểu Thụy, đệ phải tận lực cách hắn xa một chút.
Nếu không, ta sợ đệ bị hắn thao tác.
Đến lúc đó đệ cả chính mình là ai cũng không biết, trở thành con rối của hắn, tùy ý đối phương bài bố.
Thậm chí chết vì đối phương!"
(*Nói đến người hoặc việc gì đáng kính trọng, nhưng bản thân mình không muốn đến gần)
Liễu Thiên Kỳ cảm thấy, trong sách, Kiều Thụy chính là một con rối gỗ giật dây trong tay nam chính.
Kiều Thụy vì nam chính trả giá toàn bộ, thậm chí là tánh mạng của mình.
Chỉ là nam chính lại chỉ coi đối phương như kẻ ngốc thằng khờ!
"Ưm, ta biết rồi.
Ta sẽ cách hắn thật xa.
Ta mới không làm con rối của hắn đâu!" Kiều Thụy gật đầu như giã tỏi, đem lời ái nhân nói chặt chẽ ghi tạc vào lòng.
Nhìn Kiều Thụy ngoan ngoãn như thế, Liễu Thiên Kỳ cúi đầu hôn một cái trên môi ái nhân.
“Tiểu Thụy, đệ có biết không? Vừa rồi ta sợ lắm.
Sợ đệ sẽ bị hắn khống chế.
Sợ về sau đệ không nhận thức ta, không cần ta nữa!”
“Không, sẽ không.
Sao ta có thể chứ?” Kiều Thụy lắc đầu, gắt gao mà ôm lấy đối phương.
“Tiểu Thụy, vì chính đệ, cũng vì ta, cách hắn xa một chút, được không?”
“Ừ, ta biết, ta biết, ta sẽ trốn tránh hắn, trốn hắn xa xa mà!” Kiều Thụy gật đầu, liên tục bảo đảm.
“Ừm, ngoan!” Liễu Thiên Kỳ ôm Kiều Thụy, dúi người vào trong lồng ngực mình.
Nhìn cái đầu nhỏ dính sát ngực mình kia, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng cong khóe miệng lên.
Lam Vũ Minh, lúc này đây, ta sẽ không cho ngươi cơ hội tiếp cận và lợi dụng Tiểu Thụy nữa.
Ngươi muốn nghịch thiên quật khởi, thì cứ dựa vào bản lĩnh của chính ngươi đi! Tiểu Thụy sẽ không giúp tra nam như ngươi nữa.
Không bao giờ!
Sau cơm chiều, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cùng nhau về khách điếm.
Mang Vương An Dương theo, ba người cùng nhau tới tìm Liễu Hà.
“Bái kiến phụ thân!”
“Bái kiến Liễu thúc thúc!”
“Bái kiến lão gia!” Nhìn thấy mặt Liễu Hà, ba người vội vàng thi lễ.
“Là Kỳ Nhi và Tiểu Thụy à, mau ngồi đi!” Từ ái mà nhìn hai đứa nhỏ, Liễu Hà ý bảo hai đứa nhỏ ngồi xuống.
“Dạ!” Gật đầu, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy ngồi bên cạnh Liễu Hà.
“Phụ thân, ta và Tiểu Thụy vừa mới dạo qua một vòng trong thành.
Đây là lá trà ta và Tiểu Thụy mua cho ngài!” Lấy ra một bao lá trà, Liễu Thiên Kỳ cười đưa đến trước mặt phụ thân.
“Ừ, hai con đều là đứa trẻ ngoan hiếu thuận!"
Linh trà này tuy không phải thứ nặng nề gì, nhưng tâm ý hai đứa nhỏ nhớ đến mình lại làm Liễu Hà vô cùng vừa lòng.
“Phụ thân, đây là Vương An Dương.
Hôm qua, phụ thân y đã qua đời.
Y ở trên phố bán mình chôn cha, hài nhi thấy y là một hiếu tử, nên mua y trở về!” Kéo Vương An Dương qua, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng giới thiệu
Nghe vậy, ánh mắt Liễu Hà dừng trên người đối phương.
Nhìn tiểu song nhi sạch sẽ thanh tú đứng trước mặt, Liễu Hà hơi hơi gật gật đầu.
“Bao lớn rồi?"
“Mười bốn ạ!” Nhìn nam tử thành thục ổn trọng trước mắt, Vương An Dương vội vàng đáp lời.
Đây là lần đầu tiên Vương An Dương nhìn thấy phụ thân của thiếu gia Liễu Thiên Kỳ này.
Nói thực ra, y không nghĩ tới vị lão gia này thế nhưng lại trẻ tuổi như thế.
Từ tướng mạo nhìn qua cũng chính là khoảng đầu ba mươi, một chút cũng không giống người có con lớn như vậy.
Bất quá, Vương An Dương cũng minh bạch.
Đối phương là tu sĩ, tự nhiên không giống loại người không thể tu luyện như y được.
Bởi vì, tu sĩ đều sẽ rất trẻ, đặc biệt là sau khi kết Kim Đan, tu sĩ còn có thể tự điều chỉnh dung mạo của mình.
Cứ như vậy, càng tuấn mỹ và tuổi trẻ hơn.
"Ôi, mới mười bốn thôi sao! Trong nhà còn có thân nhân khác không?", Liễu Hà lại hỏi.
“Đã không còn ai, tiểu nhân chỉ có một người thân là phụ thân!” Vương An Dương lắc đầu, nói không có thân nhân.
Nghe thấy câu trả lời này, Liễu Thiên Kỳ nhíu mày một chút.
Tâm nói: Vương An Dương này là có bao nhiêu oán hận một vị khác phụ thân khác của y chứ, cứ vậy mà nói không còn thân nhân khác?
Nhưng chuyện này cũng không kỳ quái, ba tuổi đã bị đuổi ra khỏi gia môn, mặc cho ai cũng sẽ không rộng lượng, tha thứ cho vị phụ thân đã đuổi mình khỏi gia môn đúng không?
“Rất đáng thương!” Liễu Hà gật đầu, ánh mắt nhìn Vương An Dương nhiều thêm vài phần đồng tình.
“Phụ thân, lại thêm chút thời gian hài nhi phải đến học viện Thánh Đô rồi.
Nếu tiến vào học viện, ngày sau không thể thường xuyên bồi bên người ngài, ở bên ngài tẫn hiếu.
Cho nên, hài nhi hy vọng để Vương An Dương thay thế hài nhi lưu lại bên cạnh ngài, hầu hạ ngài, hiếu thuận ngài.
Như vậy, trong lòng hài nhi hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể thấy tốt hơn!”
“Kỳ Nhi!” Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, hốc mắt Liễu Hà ửng đỏ.
“Thỉnh phụ thân nhận lấy y.
Về sau, Kỳ Nhi không ở bên cạnh ngài, cũng còn một người ở bên hiếu thuận