*tán ở đây là cây dù, cái ô.
Giờ cơm chiều.
Liễu Thiên Kỳ ngồi trên ghế, nhìn thấy giờ cơm cũng chỉ có phụ tử ba người bọn họ, hắn không khỏi nhướng mày.
“Liễu thúc thúc, Tam tỷ các nàng không cùng chúng ta ăn sao?” Kiều Thụy mang vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Tâm nói: Ba nha đầu kia sao không ra ăn cơm nhỉ?
“Chúng ta hiện tại đã chính thức dọn đến Thánh Đô cư trú.
Về sau, chuyện Liễu gia, chuyện đại phòng và nhị phòng không còn quan hệ gì với chúng ta nữa." vẻ mặt Liễu Hà nghiêm túc trả lời.
“Phụ thân!” Nghe được Liễu Hà nói, Liễu Thiên Kỳ nhẹ gọi một tiếng, đáy mắt tràn ngập sắc thái lo lắng.
“Thất thiếu, Tam gia đã chính thức cắt đứa quan hệ với ba vị tiểu thư kia.
Ngọc bội truyền tin Tam gia đưa cho các nàng cũng thu hồi lại.
Sau này sẽ không liên hệ với các nàng nữa." Liễu Đồng đứng sau Liễu Hà thấp giọng nói.
“Phụ thân!” Nghe thấy tin tức này, Liễu Thiên Kỳ càng gọi lớn tiếng.
“Kỳ Nhi, là phụ thân vô dụng, từ nhỏ đến lớn làm con phải chịu nhiều khổ như vậy, vẫn luôn không có bảo vệ tốt cho con.
Lúc này đây, phụ thân sẽ không mềm lòng nữa.
Sau này, người Liễu gia và chuyện Liễu gia, đều không có bất luận quan hệ gì với ta cả.
Phụ thân chỉ muốn cùng con, còn có Tiểu Thụy nữa, một nhà ba người chúng ta bình bình an an, vui vẻ hạnh phúc mà sống bên nhau."
Nghe được Liễu Hà nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ vội vàng đứng lên, quỳ gối trước mặt Liễu Hà.
Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ quỳ xuống, Kiều Thụy cũng vội vàng đứng dậy, quỳ gối trước Liễu Hà.
“Phụ thân, hài nhi sẽ hiếu thuận ngài cả đời.”
Đời trước, Liễu Thiên Kỳ là một cô nhi.
Hắn không hiểu cái gì là thân tình.
Cha nuôi hắn cũng chỉ là coi hắn như máy móc giết người, huấn luyện hắn, bồi dưỡng hắn, lợi dụng hắn kiếm tiền cho bản thân.
Đối với Liễu Thiên Kỳ không có thân tình gì đáng nói.
Chỉ là đời này, Liễu Hà không giống thế, đây là tồn tại của một vị phụ thân thật sự.
Ông đối đãi với hắn rất cẩn thận tỉ mỉ, là yêu thương không cầu bất luận hồi báo gì, là cam tâm tình nguyện trả giá và cho đi.
Phần yêu thương này là thứ mà đời trước Liễu Thiên Kỳ xa xôi không thể với tới nhất.
Nhìn nhi tử hốc mắt đỏ lên, Liễu Hà nâng tay nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu Liễu Thiên Kỳ.
“Ừ, cha biết con rất hiếu thuận."
“Còn có con nữa… con cũng sẽ hiếu thuận Liễu thúc thúc!” Nói đến đây, Kiều Thụy đã bật khóc.
“Ha ha ha, Tiểu Thụy cũng là đứa bé ngoan hiểu chuyện!” Liễu Hà vươn tay, cười lau đi nước mắt trên mặt Kiều Thụy.
“Phụ thân……”
Liễu Thiên Kỳ yên lặng mà nhìn, thân thiết gọi.
Hắn cảm thấy, hắn xuyên vào trong quyển sách này, may mắn lớn nhất chính là có thể gặp được phụ thân từ ái như Liễu Hà, cùng với, có thể gặp được Tiểu Thụy của hắn.
Liễu Hà và Kiều Thụy đều là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn!
“Thôi, mau đứng lên ăn cơm đi! Năm ngày nữa phải đi học viện Thánh Đô rồi.
Các con đó, mấy ngày nay phải ngoan ngoãn bồi phụ thân ăn mỗi một bữa cơm, biết không?” Nhìn hai đứa nhỏ, Liễu Hà từ ái nói.
“Dạ, chúng con biết, chúng con biết!” hai người gật đầu, vội vàng đứng dậy, về lại vị trí của mình.
“Mời phụ thân dùng bữa!”
“Mời Liễu thúc thúc dùng bữa!”
Liễu Hà cúi đầu, nhìn trong chén hai miếng thịt gà, vui mừng mà cười.
“Ừm, các con cũng ăn đi!” Nhìn một nhà ba người ngồi cùng nhau hoà thuận vui vẻ ăn cơm chiều, trong lòng Vương An Dương vô cùng hâm mộ.
Nếu mẫu phụ còn sống thì thật tốt biết bao!
Ngày hôm sau, sau khi Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy bồi Liễu Hà ăn qua cơm sáng thì cùng nhau ra cửa.
Bởi vì là lần đầu tiên tới Thánh Đô, nên Kiều Thụy cực kì hưng phấn, đi trên đường cái, nhìn cái gì cũng tò mò, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Liễu Thiên Kỳ thấy y nhìn chằm chằm một đám quán ăn vặt, hai mắt sáng lên, hắn lắc đầu bật cười.
“Chúng ta mới vừa ăn cơm sáng xong đấy!”
“Dạ...” Kiều Thụy sờ sờ bụng nhỏ đã ăn no no của mình, không tình nguyện gật đầu.
Y cũng biết, lúc này dù có để y ăn, y cũng ăn không vô.
“Ha ha ha, nhưng mà, chúng ta có thể mỗi quầy mua một chút.
Mua về bữa trưa cùng ăn với phụ thân!" nhìn nhân nhi mất mát bên cạnh, Liễu Thiên Kỳ cười nói.
“Đúng vậy, đều mua trở về ăn hết.
Dù sao vòng tay của ta cũng chứa đủ á!” hai vòng tay trữ vật của Kiều Thụy đều là dung lượng lớn.
Để một ít đồ ăn, tất nhiên là không thành vấn đề.
"Được, chúng ta đi!” Hướng sang Kiều Thụy chớp chớp mắt, hai người liền từ quán đầu tiên trực tiếp mua đến quán cuối cùng, mỗi món ngon đều mua ba phần, đều thu vào vòng tay trữ vật.
Ra khỏi phố mỹ thực này, Kiều Thụy phát hiện trên đường phía trước có rất nhiều tiệm tạp hóa, bèn lôi kéo Liễu Thiên Kỳ cùng đi đào bảo.
Nhưng Thánh Đô này đồ đạc đắt đến dọa người, rất nhiều thứ đắt đỏ hơn những nơi khác rất nhiều, mà đồ chưa chắc đã tốt.
Liên tiếp đi mấy cửa hàng, Kiều Thụy cũng không nhìn thấy được bảo vật hàng ngon giá rẻ nào.
Đi đến cuối phố, Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ vào một tiệm tạp hóa cuối cùng.
“Hai vị thiếu gia, muốn mua cái gì nè?”
“A, chúng ta tùy tiện nhìn xem, có yêu cầu sẽ tự kêu ngài!” Nhìn lão bản, Liễu Thiên Kỳ lịch sự mà nói.
“Được ạ, hai vị chậm rãi xem, có yêu cầu gì thì kêu ta!” Bởi vì là cửa hàng nhỏ mặt tiền, cho nên trong tiệm chỉ có ông chủ và bà chủ đang bận rộn, lại có các khách nhân khác, nên ông chủ bèn xoay người đi tiếp những người khác.
Ánh mắt Kiều Thụy nhất nhất đảo qua mỗi một kiện thương phẩm.
Cuối cùng, ánh mắt dừng trên một cây dù nát phủ đầy tro bụi.
Kiều Thụy cất bước qua, trực tiếp từ trong xó xỉnh kia lấy cây dù nát đã giăng đầy mạng nhện ra.
"Ông chủ, cái này bán thế nào?” Kiều Thụy dò hỏi.
“A? Dù hả? Hai mươi linh thạch!”
“Hai mươi? Ngài không lầm chứ? Cái dù này của ngài toàn là lỗ chỗ, lấy che mưa cũng không được, sao còn đắt vậy chứ?" Kiều Thụy bất mãn mà nói.
“Vị thiếu gia này, ngài có điều không biết, đây không phải là cây dù bình thường, đây là một kiện pháp khí vứt đi.
Tuy là pháp khí vứt đi, nhưng cũng là pháp khí nha.
Ngài xem, dù này rất rắn chắc, hoàn toàn có thể coi nó là vũ khí mà sử dụng." ông chủ cẩn thận giảng giải.
"Chỉ là… một cây dù dơ lại còn cũ như vậy, ngài bán hai mươi