Cả hoàng cung đều tràn ngập khí tức giông tố sắp đến, Khương Ngưng Túy ngồi trên phượng liễn, trái tim phập phập phồng phồng không chút an bình.
Tê Loan Điện đã gần ngay trước mắt, tấm biển kim sắc dưới ánh mặt trời càng thêm chói lọi, cũng đâm đau đôi mắt. Không bận tâm đến thị vệ bên ngoài đang hành lễ, Khương Ngưng Túy xuống phượng liễn, một bước cũng không ngừng mà thẳng tiến vào trong điện.
"Ngưng nhi."
Xưng hô đặc thù như vậy, không cần ngẩng đầu xác nhận, Khương Ngưng Túy cũng có thể đoán được đó là ai. Nàng liếc mắt nhìn sang, hờ hững nhìn người đang từ Tê Loan điện đi ra, đáp:
"Tịnh vương phi."
"Ngươi cũng đến tìm hoàng tỷ sao?" Nhan Linh Qua khẽ cười, nét buồn rầu giữa lông mày lại nồng đậm.
"Có lẽ hoàng tỷ còn có thể nghe ngươi khuyên đôi câu."
Mặc dù trong lòng đã có câu trả lời, nhưng Khương Ngưng Túy vẫn đạm nhạt hỏi:
"Tịnh vương phi hi vọng ta khuyên Trưởng công chúa cái gì?"
"Tình thế hiện giờ của Nhan Quốc, ngươi cũng không phải không biết, nhưng ngươi hẳn đã biết, tràng tai họa này, thật ra vốn có thể tránh." Nét mặt Nhan Linh Qua đầy ưu sắc.
"Ngưng nhi, chỉ cần ngươi có thể khuyên hoàng tỷ gả cho đại vương, tất cả những chuyện này đều có thể giải quyết dễ dàng."
Từng câu của Nhan Linh Qua đều có lý, thậm chí đứng ở một góc độ hợp tình hợp lý, càng khiến người không cách nào phản bác. Đáng tiếc, Khương Ngưng Túy cũng không phải là người ở thời đại này, cho nên tự nhiên không cách nào gật bừa.
"Cuộc đời ta, không thích nhất chính là dùng người làm điều kiện trao đổi, có gả hay không đều do ý nguyện của Trưởng công chúa, cho dù nàng không gả cũng không có gì đáng trách. Bốn năm trước, một mình nàng cứu vớt Đại Nhan từ trong biển lửa, vậy thì bốn năm sau, cho dù Đại Nhan thật sự hủy trong tay nàng thì có gì không được?"
Lời đại nghịch bất đạo như vậy, khiến Nhan Linh Qua phải kinh ngạc hô lớn.
"Ngưng nhi!"
"Cho dù Đại Nhan quả thật là Bắc Ương Vương giúp Trưởng công chúa có được, vậy thì thế nào? Đến hiện giờ, hắn có thể lựa chọn phất tay áo rời đi, cũng có thể mang ý đồ chia cắt, duy chỉ không có tư cách lấy đó làm điều kiện bức bách Trưởng công chúa gả cho hắn. Bởi vì năm đó thiếu hắn, là toàn bộ Nhan Quốc, cho đến giờ đều không phải là Trưởng công chúa." Hoàn toàn không để tâm đến tiếng trách móc của Nhan Linh Qua, Khương Ngưng Túy dừng một chút, lại tiếp lời:
"Huống chi, sự tồn vong của Nhan Quốc cũng không phải là trách nhiệm của một mình Trưởng công chúa, bốn năm nay, những thứ nàng làm vì Nhan Quốc đã quá nhiều. Tịnh vương phi đừng quên, thứ đang chảy trên người ngươi, đó không phải là huyết nhục Nhan Quốc sao?" Câu nói cuối cùng còn mang theo nhàn nhạt ý nhắc nhở.
Những lời này không khác gì đang phản đạo, nếu như bị kẻ có tâm truyền đi, cho dù là chém đầu cũng không phải không có khả năng. Nhưng Nhan Linh Qua cũng không có tâm tình truy cứu lỗi sai của Khương Ngưng Túy, nàng chỉ nhíu mày nhìn Khương Ngưng Túy, nhìn nữ tử thanh đạm không chút gợn sóng nhưng ánh sáng trong mắt lại lãnh liệt bức nhân trước mặt.
Nhan Linh Qua cười khổ.
"Ngươi không hiểu, ta làm sao có thể không nhớ thân phận của bản thân chứ? Chỉ là, ta thực hi vọng trận chiến này sẽ không xảy ra. Trận đánh Nhan – Tùy bốn năm trước vẫn còn như trước mắt, tình cảnh sinh linh đồ thán đó, ta thật sự không muốn lại trải qua lần nữa."
"Chỉ cần có quốc gia thì có phân tranh, đây là đạo lý bất biến từ xưa." Ngữ khí bình bình, nhưng ánh mắt lại vô cùng thanh minh.
"Hơn nữa, cho dù Bắc Ương Vương có yêu Trưởng công chúa bao nhiêu, hắn cũng vẫn là quân vương của Ương Quốc. Tự cổ quân vương giả, tất định trong lòng đầu tiên là quốc, sau đó mới là gia, sau này khi Trưởng công chúa đã gả đi, Tịnh vương phi làm sao có thể bảo đảm, sau khi hắn có được Trưởng công chúa sẽ không mang ý đồ giày xéo lãnh thổ Nhan Quốc chứ?"
Ngực Nhan Linh Qua chấn động, đến khi ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện Khương Ngưng Túy đã lướt ngang vai mình.
"Hắn sẽ không." Thấp giọng lẩm bẩm, cũng không biết câu này rốt cuộc là nói cùng Khương Ngưng Túy, hay là đang tự cho bản thân một liều Định Tâm hoàn.
"Hắn chưa bao giờ muốn khiến hoàng tỷ thương tâm."
Bước chân bỗng dừng lại, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn Nhan Linh Qua đang thất thần, cước bộ vừa động, vừa nói:
"Tịnh vương phi là người bên gối của Bắc Ương Vương, tất nhiên phải hiểu tính tình hắn hơn ta. Có hay không, trong lòng Tịnh vương phi hiểu rõ."
Cáo biệt Nhan Linh Qua, Khương Ngưng Túy một đường đi vào Thiên điện, còn chưa kịp đi vào Trầm Nhạn các liền đã bị hai tỳ nữ giữ cửa ngăn lại.
"Thái tử phi."
Các tỳ nữ giữ cửa nhìn thấy Khương Ngưng Túy đang vội vàng đi đến liền rốt rít hành lễ:
"Thái tử phi xin dừng bước, Trưởng công chúa có lệnh, bất kỳ ai cũng không được phép vào."
Lãnh nhãn nhìn hai cung nhân đang ngăn trở phía trước, có lẽ ánh mắt quá mức lãnh liệt đạm nhạt của Khương Ngưng Túy đã bất giác khiến hai người trước mắt phải cúi thật thấp người.
"Càn rỡ!"
Khương Ngưng Túy còn chưa mở miệng, Bích Diên đã theo thân ảnh của nàng mà chạy đến, thấp giọng khẽ mắng:
"Còn chưa tránh ra!"
Nghe được tiếng Bích Diên nghiêm giọng quở trách, hai tỳ nữ đang bất an lập tức liên tục gật đầu đáp vâng, vội vã nhường ra một con đường.
Nhìn Khương Ngưng Túy thuận thế đi vào trong, Bích Diên chậm rãi tiến đến, cúi đầu nhìn hai người vẫn đang run rẩy quỳ dưới đất, cau mày giáo huấn:
"Thái tử phi cũng dám ngăn cản, các ngươi không muốn sống nữa à?" Dứt lời, ánh mắt nàng chuyển đến bóng lưng phía xa của Khương Ngưng Túy, chợt thu thanh, cũng không trách mắng gì nữa.
Cũng đúng. Các ngươi làm sao có thể biết, sức nặng của Thái tử phi trong lòng Điện hạ chứ?
-------
Trầm Nhạn Các yên tĩnh đến lạ, chẳng biết từ khi nào, các đại thần nghị sự bên trong đã rối rít rời đi, chỉ còn lại mình Nhan Y Lam đang đứng bên cửa sổ, phượng y phất phới, dưới ánh nắng gay gắt như lửa bên ngoài, ánh ra một loại hào quang diễm mị.
Đáng tiếc, dù bề ngoài có phồn hoa hơn nữa cũng không thể che giấu được hoang liêu trong xương.
Từ từ đi đến gần, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn đống tấu chương tán loạn trên bàn, sau đó lại đi đến chỗ Nhan Y Lam.
Tùy ý để Khương Ngưng Túy đi đến bên cạnh, Nhan