Lục Hà kinh ngạc đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Nhan Y Lam đi vào Trầm Nhạn các.
Lục Hà, tiểu phản đồ nhà ngươi.
Nhớ đến lúc nãy, Nhan Y Lam vừa mỉm cười vừa nói, Lục Hà hậu tri hậu giác biết bản thân vừa làm một chuyện đại sự bán đứng chủ tử, nghĩ nghĩ vậy, nàng bĩu môi, đột nhiên có chút muốn khóc, cảm thấy sự trung thành của mình đang bị nghi ngờ.
Nhưng làm gì còn cách nào khác chứ?
Đối mặt với Trưởng công chúa, Lục Hà cũng như bất cứ người nào ở Nhan Quốc, trời sinh đều mang uý kỵ cùng thần phục, không tự chủ được liền nói thật.
Lục Hà vẫn còn đang ảo não, Nhan Y Lam lúc này đã đi vào nội điện, khẽ vén sa liêm, bóng người ở phía sau bình phong liền không chút ẩn giấu hiện lên.
Khương Ngưng Tuý hiện giờ đã thoát đi tầng sa y bên ngoài, nghe được động tĩnh phía sau, nàng xoay đầu, thấy Nhan Y Lam không chút giấu giếm nhìn chăm chú động tác thay áo của mình, nàng khẽ cau mày. Khương Ngưng Tuý thu hồi tầm mắt, xoay đầu trở lại không để ý đến người kia nữa.
Thấy Khương Ngưng Tuý không nói lời nào, Nhan Y Lam vừa chuẩn bị đi đến, không ngờ lại bị ánh mắt băng lãnh của nàng chặn lại, không chút lưu tình nói:
"Ta mệt, thỉnh Trưởng công chúa đi ra ngoài."
Lời của Khương Ngưng Tuý vô cùng rõ ràng, đáng tiếc vừa dứt lời, Nhan Y Lam vẫn không chút biết điều mà ngồi xuống. Nàng chống cằm, nhàn nhạt kéo khoé môi, cười nói:
"Ta đói."
Khương Ngưng Tuý vẫn lạnh nhạt đáp:
" Ta sẽ bảo ngự trù chuẩn bị vãn thiện đưa đến Tê Loan điện."
"Nhưng ta muốn dùng bữa ở đây."
"...." Khương Ngưng Tuý yên lặng chốc lát, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhan Y Lam, cũng không có ý định bận tâm đến trò đùa nhàm chán kia, mà thuần thục mặc lại ngoại sam.
"Vậy Trưởng công chúa nghỉ ngơi cho tốt, ta cáo từ trước."
Mắt thấy Khương Ngưng Tuý nói đi liền đi, chưa từng có ý muốn lưu lại, Nhan Y Lam vừa buồn cười vừa tức giận. Nàng đứng dậy, chắn trước Khương Ngưng Tuý mỉm cười:
"Ngươi đang khó chịu cái gì?"
"Ta không có khó chịu." Đôi mắt bình đạm thanh minh bình tĩnh nhìn Nhan Y Lam, thần sắc không chút tức giận, thanh âm đạm nhiên:
"Trưởng công chía không cần hiểu lầm."
Khương Ngưng Tuý cứ thế nhìn Nhan Y Lam đang đứng trước mặt, đôi môi mỏng hơi mấp máy, muốn nói lại thôi, cuối cùng vòng qua Nhan Y Lam, đi khỏi Trầm Nhạn các. Đáng tiếc, cước bộ chưa đến ba bước, Nhan Y Lam đã bất ngờ ôm nàng từ phía sau. Cái ôm này ấm áp như vậy, vòng tay này lại nhẹ nhàng như thế, khiến Khương Ngưng Tuý nhất thời sững sốt, chỉ có thể tuỳ ý Nhan Y Lam càng ôm càng chặt.
Sườn mặt khẽ chạm vào tóc mai bên tai Khương Ngưng Tuý, giữa màn đêm tĩnh mật, thanh âm của nàng tựa như liệt tửu thuần nhất trên thế gian, bay đến tai Khương Ngưng Tuý:
"Ngươi phải hiểu ta, Ngưng Tuý, đáp ứng Bắc Ương vương bắc quá chỉ là kế hoãn binh."
Khương Ngưng Tuý đáp: "Ta biết."
Vân đạm phong khinh một câu, không có bất kỳ gợn sóng, tựa như thần tình hiện giờ của Khương Ngưng Tuý.
Biết rõ tính tình của Khương Ngưng Tuý, Nhan Y Lam chỉ cười, ngữ khí ôn nhu trầm thấp:
"Cho nên, lưu lại."
"Trưởng công chúa quên chuyện đã đáp ứng Bắc Ương vương rồi sao?" Lời của Khương Ngưng Tuý vẫn lãnh đạm, giống như một đôi tay vô tình, mang tất cả ôn tình mà Nhan Y Lam tạo ra, ném vào mồi lửa. Nàng nói đến đây, định đẩy ra vòng tay đang ôm lấy nàng, nhưng cũng không biết là nghĩ đến cái gì, mi mắt nàng khẽ rũ xuống, khiến người khác không thể nhìn rõ biểu tình chân thật trên gương mặt nàng lúc này.
"Nếu ngươi đã quyết định, ta sẽ phối hợp với ngươi. Dưới mắt, ta tiếp tục ở lại nơi này, chỉ sợ sẽ khiến Bắc Ương vương nghi ngờ."
Khương Ngưng Tuý cố ý muốn rời đi cũng không phải vì ăn vị, lòng nàng mặc dù cũng không khá hơn gì, nhưng những chuyện này cũng không tạo thành lý do khiến nàng nhâm tính tuỳ hứng, nàng bất quá là vì biết Nhan Y Lam đã đáp ứng hôn ước với Bắc Ương vương, cho nên không muốn Nhan Y Lam khó mở lời, nàng lựa chọn rời đi trước.
Đây là một loại ăn ý hồn nhiên thiên thành, thậm chí không cần nói rõ, bất luận Nhan Y Lam muốn làm gì, Khương Ngưng Tuý đều có thể không hỏi nguyên nhân. Nếu đã lựa chọn tin tưởng, vậy thì ngay cả việc giải thích đều là dư thưa.
Đây là phương thức Khương Ngưng Tuý yêu một người.
Nhan Y Lam không nói gì, trái lại càng ôm Khương Ngưng Tuý chặt hơn, thời quang tĩnh mật, chỉ có ánh nến vô thanh lay động, chiếu soi một gian phòng an ninh.
"Bắc Ương vương thiện mưu, làm người khôn khéo, nếu ngươi che giấu quá mức, trái lại sẽ để hắn đánh hơi ra đầu mối." Nhan Y Lam nói đến đây, vòng tay cũng thả lỏng, xoay người ngồi trước bàn, nói:
"Chỉ cần lừa hắn vài ngày, tất cả đều sẽ dễ dàng."
Nghe ra dường như Nhan Y Lam đã có ý định, Khương Ngưng Tuý liếc mắt nhìn sang, hỏi:
"Mấy ngày?" Cái nàng hỏi, chính là một cái kỳ hạn.
Nhan Y Lam đáp:
"Lúc Ngô vương hồi kinh."
"Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?" Khương Ngưng Tuý ưu tư nói:
"Nếu Ngô vương hồi kinh, vậy thì chuyện sẽ hoàn toàn đi theo kế hoạch của Bắc Ương vương, đến khi đó, Bắc Ương vương như đao thớt, ngươi lại như thịt cá, bàn cờ