Từ ngày ngồi lên vương vị của Nhan Quốc, Nhan Y Lam cho rằng bản thân đã quen với cô độc.
Đó là loại tư vị như thế nào sao? Giống như bị người che mắt, bịt tai, cho dù cố gắng mở to mắt cũng không thể thấy được một tia ánh sáng. Như bài ca xướng trong mây cao, cho dù dễ nghe thế nào thì cuối cùng vẫn là khúc cao ít người họa, vĩnh viễn không thể xa vọng có người chia sẻ, cùng ngươi nhìn phiến thiên không đó.
Mang rượu rót vào ly, đôi môi yêu dã đỏ bừng chạm vào miệng ly để lại dấu vết phi sắc nhàn nhạt, đầu lưỡi nếm được tư vị đắng chát lại cay cay, bất giác khiến nàng hơi cau mày. Một mình châm ẩm trong hắc ám vô biên tĩnh mịch của Tê Loan điện, nàng tính toán được lúc này Khương Ngưng Túy hẳn đã đi đến nơi nào, nghĩ nghĩ đến đây, nàng đột nhiên cảm thấy những thứ quen thuộc trước mắt đều bắt đầu có chút xa lạ.
Thời điểm Nhan Quân Nghiêu đẩy cửa bước vào, Nhan Y Lam chính là đang nằm ở sau bình phong, tự rót tự uống, ánh chiều nhàn nhạt rơi vào trên bức bình phong thêu phượng sặc sỡ, thân ảnh của nàng cũng in bóng lên đó, dáng người kia tản ra tư thái lười biếng, tuy không thấy rõ thần tình mi mục nhưng chỉ cần dựa vào cảnh tượng kia, đã là khuynh thành.
Trong điện tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt pha lẫn mùi hương khói lượn lờ trong lư đồng, là một loại tư vị dễ ngửi khác. Nhan Quân Nghiêu không khỏi hoảng thần, cơn giận ban nãy nhất thời lui đi hơn phân nửa, ngay cả cước bộ đi vào cũng bất giả thả chậm mấy phần.
Vòng qua bình phong, Nhan Quân Nghiêu tìm thấy thân ảnh của Nhan Y Lam. Nàng một thân tử y thường phục, nửa người tựa trên bàn, đột nhiên một làn gió khẽ lướt qua khiến cho mái tóc không bị trói buộc phất động trên đầu vai. Nhìn thấy Nhan Quân Nghiêu không mời mà vào, Nhan Y Lam cũng không tức giận, càng không truy hỏi, chỉ một tay tùy ý chống đầu, một tay cầm bầu rượu đưa đến bên môi, nếu không phải đôi mắt phượng kia phản chiếu ra ánh sáng quá mức lãnh tĩnh khiếp người, Nhan Quân Nghiêu thật sẽ cho rằng nàng đã say.
Nhan Y Lam mơ hồ cười một tiếng, mi nhãn cũng nhiễm tiếu ý, nhất thời càng đẹp đến kinh người.
"Thái tử khí thế hung hăn như vậy đến đây, là định tính khoản nợ kia với bản cung sao?"
Nhan Quân Nghiêu gắt gao nhìn Nhan Y Lam, muốn từ trong nụ cười nửa giả nửa thật đó tìm ra chút khác thường, đáng tiếc chỉ là phí công.
Nghe vậy, hắn bình tĩnh nói:
"Ngưng Túy đi rồi."
Bàn tay cầm bầu rượu hơi dừng một chút, thần tình trên mặt nàng vẫn không chút biến hóa.
"Bản cung đã biết."
Nhan Quân Nghiêu ngữ khí đạm nhiên nhưng lại mang theo bất thiện.
"Ta nghĩ, hoàng tỷ nhất định đả thương nàng rất sâu, nếu không, nàng sẽ không ngay cả một câu nói cũng không chịu lưu lại."
Đặt bầu rượu vẫn chưa uống xong xuống, Nhan Y Lam ngẩng đầu nhìn hắn.
"Cho nên?"
"Nếu Đại Nhan thật sự phải dựa vào sự hy sinh như vậy của hoàng tỷ để đổi lấy, cho dù có kéo dài hơi tàn, ngày sau nhất định cũng sẽ bị người trong thiên hạ khinh thường." Đôi mắt của Nhan Quân Nghiêu nóng bừng, giống như từng đốm lửa đốt người.
"Một Đại Nhan như thế, giữ được còn có ý nghĩa gì."
Nhan Y Lam đứng dậy, đến gần Nhan Quân Nghiêu, từng câu từng chữ, dường như đánh thẳng vào lòng hắn.
"Đại Nhan có một trăm hai mươi mốt thành trì, nhân khẩu hơn hai trăm vạn, đây chính là ý nghĩa tồn tại của nó. Một khi Nhan Quốc mất, những thành trì này sẽ bị quốc gia khác xâu xé sạch sẽ, những bách tính vô tội kia cũng sẽ lưu lạc không nơi nương náu. Ngươi phải nhớ kỹ, sau này ngươi đăng cơ làm hoàng đế, trách nhiệm của ngươi chính là làm cho họ cơm no áo ấm, không bị chiến sự quấy nhiễu."
"Ta không làm được." Nhan Quân Nghiêu thất thần, hắn chán nản ngã ngồi trên ghế.
"Phải dùng cái giá như vậy để đổi lấy vương vị này, sự hy sinh đó, ta không làm được."
Từ khi bắt đầu có ký ức, Nhan Quân Nghiêu thích nhất là theo sau Nhan Y Lam, bởi vì hắn biết, bất kể hắn làm sai chuyện gì, hoặc là gặp phải nguy hiểm gì, vị hoàng tỷ lớn hơn hắn bốn tuổi này nhất định sẽ ra mặt làm chỗ dựa cho hắn. Làm một Thái tử, hắn có một tuổi thơ vô ưu. Cho dù là tràng cảnh 'phản bội' của hoàng tỷ năm ấy, so với tất cả những thứ mà nàng đã đích thân gặp phải, bây giờ nghĩ lại, đều là không chút đau nhột gì. Nhưng khi đó, hắn không hiểu được dụng tâm lương khổ của nàng, cho nên mới có phần căm hờn cùng trả thù ngu ngốc.
Đáng tiếc, năm tháng vội vã, thời gian như bóng câu qua khe cửa, thoáng cái đã nhiều năm qua. Khoảng cách giữa cả hai bị quá nhiều sự hiểu lầm chưa kịp làm rõ ngăn cản, sinh phân sơ viễn dần trở thành cách ngại không cách nào xem nhẹ, đến khi hắn rốt cuộc hiểu ra tất cả những việc mà nàng làm vì hắn những năm này, bắt đầu hối hận muốn bù đắp, hắn cũng đã không biết nên mở lời thế nào.
Thậm chí, hắn không cách nào nhìn thẳng vào mắt Nhan Y Lam, nói rõ cảm tình của hắn với nàng.
Suy tư của hắn, Nhan Y Lam đều nhìn thấy, nàng trầm mặc.
"Có bỏ tất có được. Là một quân vương, vì mảnh giang sơn này, tất nhiên phải từ bỏ vài thứ."
Phiền muộn trong lòng Nhan Quân Nghiêu vẫn không tiêu tán, hắn nói:
"Hiện giờ trong cung có Bắc Ương Vương gắt gao bức ép, ngoài cung lại có Ngô Vương nội ứng ngoại hợp, cho dù hoàng tỷ thật sự gả cho hắn, sợ là phía sau hắn và Ngô Vương vẫn còn những móc nối khác."
Nhan Y Lam cong khóe môi vẽ ra một mạt ý cười, thần tình trong mắt cũng sáng lên. Nàng nhìn Nhan Quân Nghiêu, đôi mắt diễm mị phản chiếu đều là hình ảnh của hắn.
"Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào đây?"
Nhan Quân Nghiêu trầm ngâm chốc lát, sau đó do dự đáp:
"Mấy ngày nay, ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều, lần này Bắc Ương Vương đến đây nhất định sẽ không về tay không, nếu muốn ra tay từ chỗ hắn, e rằng không dễ dàng. Ngô vương vài năm nay lại không có giao tình sâu với Bắc Ương Vương, tuy rằng vì lợi ích mà đạt thành nhận thức chung, nhưng hắn nhất định vẫn có sự đề