Tia nắng đầu tiên phá vỡ bầu trời đêm như mực, kim mang dần vựng nhiễm, tựa như một con dã thú muốn thức tỉnh, súc thế đãi phát*.
Nhan Y Lam lẳng lặng đứng trên cổng thành, mái tóc đen như mực theo gió bay bay, dưới ánh bình minh giống như một đạo hư ảnh không chân thực. Nàng nhìn mảnh sông nước Đại Nhan bao phủ trong lớp mây mù, thần sắc trống rỗng.
Bích Diên từ bóng đêm chậm rãi đi đến, nàng lấy phi phong khoác lên đầu vai Nhan Y Lam, nhẹ giọng nói:
"Điện hạ, nên chuẩn bị tảo triều rồi."
"Có Thái tử là được rồi." Nhan Y Lam trầm mặc nói:
"Cũng đã đến lúc, hắn học cách tự mình đảm đương."
Hiện giờ, rõ ràng Ương Quốc là khách đến thăm Đại Nhan, trên thực tế, Ương Huyền Lẫm đã sớm nắm được mạch của Nhan Y Lam, nhất cử nhất động của nàng hoàn toàn nằm trong sự giám thị của hắn. Cho nên, chuyện lâm triều này, có làm hay không cũng chỉ là diễn một tuồng kịch, cho những kẻ không biết chuyện xem mà thôi.
Bích Diên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Y Lam, biết được suy nghĩ hiện tại trong lòng nàng, Bích Diên không khỏi trấn an.
"Bây giờ, Thái tử phi xưa không bằng nay, điện hạ không cần quá mức lo lắng."
Vì phòng bị tai vách mạch rừng, lời của Bích Diên cực kỳ mờ mmịt, nhưng Nhan Y Lam vẫn nghe hiểu.
Vừa nghe được tên của Khương Ngưng Túy, thần sắc Nhan Y Lam thoáng qua mấy phần ôn nhu, nàng cười nói:
"Ta cũng không lo lắng."
Dưới mắt, hai nước Ương - Nhan đều có ý đồ muốn lôi kéo Ngô vương, dù cuối cùng Ngô vương lựa chọn bên nào, hắn đều có thể làm ngư ông ngồi hưởng lợi. So với ở trong cung, Khương Ngưng Túy ở bên người Ngô vương, không thể nghi ngờ chính là ổn thỏa nhất.
Dẫu sao, lòng Nhan Y Lam hiểu rõ, Ngô vương nhất định sẽ không đả thương nàng.
Chắc hẳn lúc này Bích Diên cũng biết ý tứ trong lời của Nhan Y Lam, nàng không nói thêm gì nữa mà chỉ gật đầu một cái.
Thật ra, việc Nhan Y Lam giao thiên hạ này trong tay Khương Ngưng Túy, nhìn qua giống như đánh một ván bài nghìn vạn vàng bạc, nhưng thật ra nghĩ kỹ về quyết định này, Khương Ngưng Túy nếu có tểể thuyết phục Ngô vương, đó là tốt nhất, nếu không thể, ít nhất vẫn có thể để nàng rời đi hoàng cung, cứ thế cách xa phân tranh thị phi.
Nói cho cùng, điều Nhan Y Lam muốn nhất chính là Khương Ngưng Túy bình an.
Nghĩ vậy, Bích Diên thầm đau xót, nàng đứng phía sau Nhan Y Lam, ánh mắt cũng nhìn theo phiến giang sơn tráng lệ xa xa, lòng chỉ tràn đầy hi vọng Khương Ngưng Túy không phụ sự kỳ vọng của Nhan Y Lam.
====
Ương Huyền Lẫm ở bên ngoài điện, Nhan Linh qua lẳng lặng đứng ngoài cửa, cũng không biết ngây người đứng như vậy bao lâu, nàng mới đưa tay phủi đi cánh hoa trên vai, nhận lấy hộp thức ăn từ thị nữ phía sau, tự mình đẩy cửa bước vào.
Nghe động tĩnh, Ương Huyền Lẫm đang ngồi trước bàn ngẩng đầu, nhìn thấy thân ảnh của Nhan Linh qua xuất hiện từ phía sau bình phong, mâu quang của hắn chợt ảm, bất động thanh sắc dời mắt.
Cong gối quỳ ngồi trên nệm, Nhan Linh Qua thay Ương Huyền Lẫm rót một chén canh.
"Mấy ngày nay, thời tiết khô nóng, ta tự tay ngao chút canh tư bổ nhuận phổi, đại vương nên uống nhân lúc còn nóng."
Ánh mắt chuyển từ mặt bàn lên, Ương Huyền Lẫm đè lại tay Nhan Linh Qua, đôi mắt đen chăm chú nhìn nàng.
"Cô vương đã quyết định, ba ngày sau cưới Phượng Nghi về Ương Quốc."
Bàn tay trong tay Ương Huyền Lẫm phiếm hàn ý, có lẽ đúng là như vậy cho nên lòng Nhan Linh Qua mới đột nhiên chợt lạnh, nàng hơi nghiêng đầu, tiếp tục rót canh, tự tay mang đến cho hắn.
"Đại vương nếm thử chút xem, tay nghề của ta dường như có chút tiến bộ."
Biểu tình của Nhan Linh Qua chỉ là lãnh tĩnh ngụy trang, đáng tiếc ngụy trang quá mức liền lộ ra đầy sơ hở.
Bàn tay khẽ dùng ba phần sức, Ương Huyền Lẫm bức bách Nhan Linh Qua không thể không ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn chậm rãi nói rõ từng câu:
"Cô vương làm ra nhiều chuyện bất lợi cho Nhan Quốc như vậy, nàng không có lời nào muốn nói sao?"
"Đại vương hi vọng ta nói gì đây?" Miễn cưỡng rút tay về, Nhan Linh Qua cố chấp không muốn nhìn đến Ương Huyền Lẫm, nàng nói tiếp:
"Là cầu đại vương từ bỏ Đại Nhan? Hay là khen đại vương thật thủ đoạn, ngay cả hoàng tỷ cũng không khỏi thúc thủ chịu trói?"
Thái độ cùng lời phản vấn của Nhan Linh Qua khiến Ương Huyền Lẫm không vui, thật giống như trong lòng bọ đào mất một khối, hắn ngầm ẩn đi cảm thụ trong tâm, nói:
"Nàng đi theo bên người cô vương đã bốn năm, cô vương cho là nàng sẽ hiểu ta."
"Ta hiểu." Nhan Linh Qua cúi đầu, tim tuy đau nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh.
"Nhưng ta cùng hoàng tỷ sớm chiều chung sống mười mấy năm, ta càng hiểu nàng ấy hơn. Đại vương làm vậy, không khác nào đem tự tôn cùng kiêu ngạo của hoàng tỷ hung hăn chà đạp, điều này so với giết nàng, còn tàn khốc hơn."
Tâm trạng như nước thủy triều trào dâng, nhớ đến thần tình lúc Nhan Y Lam để hắn thả Khương Ngưng Túy rời đi hôm đó, giống như phượng hoàng bị bẻ gãy đôi cánh, trong mắt ẩn chứa kiên quyết dốc toàn lực. Lòng Ương Huyền Lẫm bỗng nhiên đau xót, hắn cố sức áp đi cảm thụ khó chịu kia, không muốn người ngoài phát hiện sự dao động của mình.
Nhan Linh Qua khẽ cười, khó nén thương cảm.
"Thật ra, trong lòng đại vương đã biết rõ, 'Phượng Nghi' trong lòng người sớm đã chết từ bốn năm trước. Là cả Nhan Quốc giết chết nàng, là thế cục hỗn loạn này phá hủy nàng, hoàng tỷ hiện giờ đã sớm không còn là nàng năm đó."
Xinh đẹp như mặt trời, mãnh liệt như lửa.
Ương Huyền Lẫm còn nhớ, đây là đánh giá khi xưa của Nhan vương đối với nữ nhi mà hắn yêu thương nhất, khi đó mỗi lần Nhan Vương nhắc đến Nhan Y Lam với hắn, đều không nhịn được mà lắc đầu thở dài nói: Nữ nhi này của cô vương, dõi mắt toàn bộ thiên hạ, sợ là không mấy người dám đánh chủ ý đến.
Thời gian vội vã trôi đi, tựa như bóng câu qua khe cửa, hắn gặp được nàng vào những năm tháng tốt đẹp nhất, vì nàng mà họa địa vi lao [1], hắn dùng tám năm chờ đợi, tự cho là một ngày nào đó sẽ chờ được nàng, nhưng mà, kết cục chỉ nhận được bóng lưng càng lúc càng xa cùng một trái tim đã sớm khô bại.
"Thứ đại vương yêu, không phải là sự rực rỡ chói mắt, kiêu ngạo lẫm nhiên của hoàng tỷ sao? Đã như vậy, đại vương sao lại nhẫn tâm tự tay hủy diệt chứ?" Nhan Linh Qua ngữ khí bình thản, như thán như thương.
"Một hoàng tỷ như vậy, cho dù đại vương có lấy được, lại có thể thế nào đây?"
Vết thương ẩn giấu dưới đáy lòng nhiều năm bất ngờ bị người khác mạnh lẽ vạch trần, Ương Huyền Lẫm đau đến nhíu chặt mày, phẫn nộ vô thố, hắn lãnh thanh nói:
"Cho dù là vậy, rốt cuộc vẫn là cô vương có được nàng ấy."
Chấp niệm của hắn giống như một thanh lợi kiếm, đâm thẳng vào lòng Nhan Linh Qua. Dường như đã biết, có nói nhiều cũng vô dụng, Nhan Linh Qua đứng dậy,