Buổi đêm.
Khương Ngưng Túy không chút buồn ngủ, thần sắc ngưng tụ trầm mặc, đôi mắt đen như mực phản chiếu trong gương viết đầy lo lắng khó phân.
Ngô vương đã xuất binh rời khỏi quân doanh từ đêm trước, đến bây giờ vẫn không có chút tin tức, nàng có thể tính ra dự định cùng hành động kế tiếp của Ngô vương, nhưng nàng lại không đoán được kết cục.
Điểm chết người là, cả trái tim nàng hiện tại như treo giữa không trung, trầm trầm nổi nổi, chung quy không thể an ổn. Nàng biết rất rõ, khiến cho mặt hồ phẳng lặng trong lòng nàng gợn sóng như vậy, trừ Nhan Y Lam, không còn ai khác.
====
Bích Diên vén rèm đi đến, liếc mắt liền nhìn thấy Khương Ngưng Túy đang ngồi trước cửa sổ, một thân bạch y thu lấy ánh trăng thanh hàn, tản ra khí tức cự nhân nghìn dặm.
Nàng vừa định cất tiếng gọi, lại vừa lúc Khương Ngưng Túy xoay người, đến khi thấy rõ thần sắc trên mặt người kia, lòng Bích Diên khẽ động. Khương Ngưng Túy bình thường luôn sủng nhục bất kinh, luôn cho người ta có một cỗ cảm giác lãnh mạc thanh cao, nhưng lúc này ánh nến nhiễm vào mi mắt đang khẽ nhíu của Khương Ngưng Túy, khuôn mặt vẫn luôn vạn phần trấn định nay lại đọng đầy tâm tình không tên.
Nhận ra ánh mắt chăm chú của Bích Diên, đôi mày của nàng đột nhiên nâng lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn sang, đến khi nhìn rõ người đến là ai, đôi mắt đen nhánh của nàng bỗng khẽ động.
"Thái tử phi." Bích Diên hành lễ, nàng quay đầu liếc mắt nhìn liêm trướng, lại đi đến gần Khương Ngưng Túy vài bước.
"Nô tỳ đặc phụng ý chỉ của Trưởng công chúa, đặc biệt đến đưa chút thiếp thân vật phẩm cho Thái tử phi."
Động tác nghiêng đầu vừa nãy của Bích Diên rõ ràng chính là làm cho Khương Ngưng Túy nhìn, nhắc nhở nàng phải đề phòng tai vách mạch rừng. Khương Ngưng Túy nhìn ra, nàng kềm chế xung động muốn đứng dậy, nặng nề ngồi lại ghế, lẳng lặng nhìn nhóm thị nữ theo sau Bích Diên, mang từng món vật phẩm đặt xong.
"Các ngươi đều lui xuống trước đi!" Đến khi bọn họ đã sắp đặt thỏa đáng, Khương Ngưng Túy mới mở miệng.
"Bích Diên, ngươi lưu lại."
Cho lui hết hạ nhân, Khương Ngưng Túy dời mắt đến Bích Diên đang đứng trước mặt, thấp giọng hỏi:
"Nàng ra sao?"
Rõ ràng chuyện muốn hỏi có rất nhiều, thế nhưng đến lúc mở miệng, răng môi chạm nhau, lai nhưng chỉ thốt ra câu này.
Nghĩ đến thương thế của Nhan Y Lam, Bích Diên hơi rũ mi, thần tình tối tăm, nàng lập tức ngẩng đầu, cười nói:
"Điện hạ hết thảy an hảo, chỉ là Thái tử phi e rằng phải ở trong quân doanh một đoạn thời gian." Nói đến đây, tựa hồ sợ Khương Ngưng Túy không vui, Bích Diên lại tiếp lời:
"Có điều, Thái tử phi yên tâm, điện hạ bảo nô tỳ chuyển cáo Thái tử phi một câu --- nàng sẽ không để Thái tử phi chờ quá lâu."
Ngô vương có làm khó nàng hay không, đây cũng không phải chuyện Khương Ngưng Túy quan tâm nhất, nghe được Bích Diên nói Nhan Y Lam đều an hảo, lòng Khương Ngưng Túy sinh ra mấy phần hồ nghi, đáng tiếc những thứ này đều bị câu nói sau cùng kia của Bích Diên xóa mờ. Nghe những lời Bích Diên chuyển cáo, trong đầu liền lập tức có thể hiện ra thần tình lúc Nhan Y Lam nói những lời này, chỉ một thoáng, cả trái tim đều trở nên nhu nhuyễn.
"Thay ta cảm tạ Trưởng công chúa." Ẩn đi cảm thụ dư thừa bất giác sinh ra, Khương Ngưng Túy đứng dậy, tự tay mơn trớn những y phục vật kiện mà Nhan Y Lam đưa đến.
"Ngô vương có đạo đãi khách, bảo nàng không cần phải lo lắng."
'Có đạo đãi khách' bốn chữ này đi qua miệng Khương Ngưng Túy, nghe vào thật sự có chút ý vị thâm trường. Bích Diên âm thầm nghĩ, đáp:
"Nô tỳ hiểu rồi."
Bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân thị vệ đến gần, Bích Diên biết thời gian hữu hạn, cho nên cũng không dám nói thêm gì, sợ bị thị vệ bên ngoài nghe được, nàng chỉ nói:
"Thái tử phi có cần nô tỳ chuyển cáo gì cho điện hạ không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Bích Diên đều cảm thấy có chút buồn cười, không biết sao, nàng lại trở thành truyền thanh đồng của hai người các nàng.
"Không có." Lạnh lùng thu tay về, Khương Ngưng Túy xoay người ngồi trở lại, từ chối không chút lưu tình.
Bích Diên ngạc nhiên, nhất thời sững sờ tại chỗ, hơn nửa ngày vẫn chưa từ trong thái độ lạnh nhạt của Khương Ngưng Túy hồi thần, thời gian qua đi, nàng lại bất giác bật cười, nghĩ thầm nếu như Khương Ngưng Túy thật có gì phó thác, mới thật càng khiến người ta lấy làm kỳ lạ a!?
Nghĩ đến bản tính của Khương Ngưng Túy vốn cũng sẽ không phải là một chủ nhân phiến tình đa thoại, phân nhu nhuyễn nhiệt tình ẩn dưới lớp băng kia, sợ rằng cả đời này cũng chỉ có Nhan Y Lam mới có may mắn được nhìn thấy.
"Vậy nô tỳ cáo từ trước."
Hướng Khương Ngưng Túy hành lễ lần nữa, Bích Diên đang định thối lui, đột nhiên lại nghe Khương Ngưng Túy gọi nàng.
"Ngươi nói với nàng." Khương Ngưng Túy mi mắt hơi rũ, thần tình dưới ánh nến chập chờn trở nên mơ hồ bất định.
"Lần sau nếu lại làm bừa như vậy, ta tất không dễ tha cho nàng."
Những lời này vốn dĩ là một câu uy hiếp, thế nhưng ngữ khí của Khương Ngưng Túy rất nhẹ, khẩu khí thanh lãnh nhưng lại chẳng có bao nhiêu ý tứ lương bạc, nếu như tinh tế ngẫm nghĩ, có thể nếm được tình ý sâu đậm lưu luyến bên trong.
Trái lại, lần đầu tiên nghe được ngữ khí này của Khương Ngưng Túy, Bích Diên không khỏi giật mình, bỗng nhiên nàng gật đầu, thông minh cười nói:
"Nô tỳ nhớ kỹ."
Nhìn thân ảnh Bích Diên rời đi, Khương Ngưng Túy bước đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn hoàng cung nguy nga cách quân doanh không xa bị ngăn trở bởi trùng trùng thành cung, trái tim càng trở nên phiền não khó nhịn.
Màn đêm bao la, ánh trăng như khói, gió đêm theo chấn song hiu hiu thổi đến, gương mặt nàng ẩn giữa lằn ranh sáng tối, dung nhan thần tình đều nhìn không chân thật.
Lúc Ngô vương đi vào trong trướng, nhìn thấy Khương Ngưng Túy mờ mịt xuất trần, nàng quanh thân ánh sáng tinh không nhàn nhạt, khí chất thanh lãnh khiến nàng nhìn qua như một làn khói ảo.
Dừng chân yên lặng đứng phía sau, Ngô vương cũng không cất tiếng gọi nàng mà cứ thế đứng một lúc lâu, đôi ưng mâu âm lãnh hiện lên chút thần sắc không chân thật, giống như xuyên qua Khương Ngưng Túy trước mặt nhớ đến một thân ảnh khác vẫn luôn quanh quẩn trong lòng.
Đúng lúc Khương Ngưng Túy xoay người, khó hiểu nhìn Ngô vương, lãnh thanh nói:
"Ngô vương?"
"Nghe nói Thái tử phi yêu trà, cho nên bản vương mang trà ngon đến." Ngô