Thu ý dần nồng.
Mùa thu ở Nhan Quốc luôn đến đặt biệt nhanh, một trận gió chợt nổi lên, lá cây dần dần bắt đầu rơi rụng, Khương Ngưng Túy đứng trong đình viện, giữa cảnh sắc lạc hồng đầy trời, lá thu như cánh bướm khô rơi bên chân, lả tả theo gió nhảy múa như những cơn sóng.
Trong sắc thu, Khương Ngưng Túy một thân lam sắc, nổi bật khuôn mặt tinh xảo như trăng sáng tỏ, nàng đứng giữa rừng hoa rơi, dưới khung cảnh như họa, nàng là điểm chói mắt nhất.
Ngô vương chắp tay đứng ở hành lang, mi mục lãnh tuấn, quanh thân tản ra một cổ khí lạnh đến bất cận nhân tình, hắn trầm lặng nhìn Khương Ngưng Túy, nhìn nàng dưới tán cây ngẩng đầu ngắm hoa rơi, thần tình dần trở nên mờ mịt.
"Ngô vương nếu đã đến, sao lại không hiện thân?"
Nghe được lời nói thanh lãnh của Khương Ngưng Túy, Ngô vương thu hồi suy nghĩ, hắn cất bước đi đến bên cạnh Khương Ngưng Túy.
Đưa tay gỡ đi tóc mai nơi khóe miệng, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn Ngô vương đang thẳng hướng đi đến, sau lại, nàng thu hồi tầm mắt, cho dù thần sắc của Ngô vương lúc này bất đồng thường ngày, nhưng nàng cũng không định cất lời hỏi.
Bất quá cũng là chuyện của người khác, nàng cũng không có thói quen đào sâu vấn đề, cũng không định thám thính tâm sự của người ngoài. Dù có hỏi, cũng không có liên quan gì đến nàng.
Khương Ngưng Túy luôn là thái độ trí thân sự ngoại, Ngô vương nghĩ, rõ ràng cái gì đều nhìn vào mắt, nhưng nói hay không lại toàn bằng tâm tình của bản thân nàng. Hắn quý vì Ngô vương, có biết bao nhiêu người muốn xu nịnh làm hắn vui lòng, nhưng lúc nàng nhìn hắn, nửa điểm cung kính cũng không có, ngay cả lời khách sáo trên môi cũng rất lãnh đạm, tựa hồ bất cứ cái gì cũng không khiến lòng nàng có một chút dao động.
Khương Ngưng Túy như vậy, so với Khương Sơ Ảnh năm đó còn muốn đạm mạc hơn vài phần.
Nghĩ đến đây, Ngô vương bất đắc dĩ lắc đầu.
"Bản vương nhớ kỹ lúc ngươi còn nhỏ, tính tình cũng không thanh lãnh như bây giờ."
"Con người đều sẽ thay đổi." Khương Ngưng Túy đối với sự bình giải của Ngô vương không cho là đúng.
"Trên đời vốn không có chuyện nhất thành bất biến."
Thái tử phi trước kia tính tình nhu nhược, Ngô vương kỳ thực cũng không có bao nhiêu ấn tượng với nàng, hoặc nói, đối với nữ tử suốt ngày nấp sau lưng Khương Sơ Ảnh, hắn căn bản cũng chưa từng hiểu rõ, cũng không muốn hiểu. Nhưng Khương Ngưng Túy bây giờ giống như thoát thai hoán cốt, trên người nàng, căn bản không tìm được chút điểm tương đồng với hình ảnh Thái tử phi ngày trước.
Khương Ngưng Túy như vậy, đạm mạc nội liễm đến gần như vô tình.
Có điều Ngô vương chớp mắt nghĩ, lại bất giác bình thường trở lại. Trong hoàng cung ăn tươi nuốt sống, trước giờ chỉ có a dua nịnh hót, người lừa ta gạt, dung được tịnh mịch, cũng dung được phồn hoa, chỉ duy không dung được chân tâm tướng đãi. Nếu muốn sống ở nơi này, trừ việc biến bản thân trở nên lãnh huyết cường đại, cũng không còn cách nào khác.
Nghĩ đến đây, Ngô vương hỏi:
"Những ngày này trong cung, ngươi trôi qua tốt chứ?"
Không ngờ Ngô vương lại cùng nàng nhắc đến những chuyện bình thường này, Khương Ngưng Túy có chút kinh ngạc, nàng khó hiểu nhìn Ngô vương, hồi lâu mới cười nhạt đáp:
"Trong cung trước giờ cẩm y ngọc thực, ăn mặc dụng độ đều là tốt nhất, ta lại há có đạo lý sống không tốt."
Lời của Khương Ngưng Túy trở nên khách sáo, mang theo cười nhạo loáng thoáng, Ngô vương không khỏi nhíu mi.
"Ngươi biết bản vương không phải hỏi những thứ này."
"Ta không biết." Khương Ngưng Túy có chút hoang mang vô tội đáp.
"Vậy Ngô vương là muốn hỏi cái gì?"
Câu trả lời có xu hướng đương nhiên của Khương Ngưng Túy thoáng chốc khiến Ngô vương á khẩu không nói được, rõ ràng biết là nàng cố ý, nhưng hắn lại bị lời nói của nàng khiến trong lòng phiền muộn, cả nửa ngày cũng không nói được câu nào. Cũng là đến bây giờ, Ngô vương mới rõ ràng, nếu như Khương Ngưng Túy muốn, nàng tuyệt đối có thể trong vài ba câu bức ngươi tức đến không nói nên lời.
"Bản vương là hỏi ngươi." Chậm rãi thở ra cơn ức trong ngực, Ngô vương trầm thanh hỏi:
"Trưởng công chúa cùng Thái tử đối xử với ngươi tốt chứ? Bản vương tuy ở Đông Sở nơi xa, nhưng cũng nghe được ngươi ở trong cung ăn không ít khổ."
Nghĩ đến những chuyện đã qua, chua ngọt đắng cay đều ở trong lòng, Khương Ngưng Túy lắc đầu xua đi suy tư, cười nói:
"Nếu Ngô vương muốn hỏi Thái tử, hắn sớm đã lòng có nơi thuộc về, xác thực đối với ta cũng không tính là tốt, có điều nghĩ đến ta cũng chưa từng thật lòng với hắn, cho nên chúng ta không ai nợ ai. Nếu nói Trưởng công chúa sao..."
Dường như là một vấn đề khó trả lời, Khương Ngưng Túy còn đang suy nghĩ chốc lát, lại nói:
"Đây là chuyện giữa ta và nàng, ta không quá thích đề cập cùng người khác."
"Là không muốn nói, hay là không dám nói?" Ngô vương ánh mắt sắc bén, lời ra cũng là một châm thấy máu.
"Ngươi vì nàng, mấy lần dùng thân phó hiểm, nhưng bất quá chỉ là một quân cờ trong tay nàng, trong lòng người biết rất rõ, chung quy có một ngày, ngươi cũng sẽ giống tỷ tỷ ngươi, bị nàng vứt bỏ. Ngươi là người thông minh, không nên làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, nàng không đáng."
Theo lời của Ngô vương mà nghĩ, Khương Ngưng Túy đột nhiên mở miệng cười nói:
"Cũng không phải là tất cả mọi việc đều có thể dùng đáng giá hay không đáng giá để so sánh giá trị của nó. Chí ít ta chưa bao giờ nghĩ đến những thứ này, mọi thứ ta làm, chỉ là vì ta muốn."
"Cái ngươi gọi là muốn, chính là làm một thanh đao bên cạnh nàng?" Ngô vương lạnh giọng cười, nhãn thần lại hừng hực chói mắt.
"Nếu ngươi vẫn cố chấp ở bên cạnh nàng, sớm muộn cũng có một ngày sẽ trở nên lãnh khốc vô tình giống nàng. Người Khương gia tuy là một đời trung dũng hộ chủ, nhưng đó cũng không phải là lý do ngươi nên hi sinh tuổi xuân của bản thân hao phí sống hoài trong cung. Bản vương khuyên ngươi, vẫn là sớm rời khỏi nàng đi."
"Mọi thứ ta làm đều không liên quan đến Khương gia." Khương Ngưng Túy kiên quyết lắc đầu.
"Ta chỉ trung với bản thân ta."
Cho dù không có Khương gia, không có thân phận Thái tử phi, không có tất cả tất cả những kinh lịch mà hôm nay nàng trải qua, nàng vẫn sẽ vì Nhan Y Lam mà làm những việc này. Không liên quan đến đáng giá hay không, Nhan Y Lam là Nhan Y Lam, nàng ấy chính là lý do để nàng làm hết thảy.
Khương Ngưng Túy càng đạm nhiên, càng khiến Ngô vương tâm sinh phiền muộn.
"Ngươi hà tất vì nàng mà làm đến mức này, ngươi hiểu rất rõ, trong