Khương Ngưng Túy vốn cho rằng, lần từ biệt ở Nguy Dĩ Sơn, đời này đã là vô duyên gặp lại được Trì Úy cùng Liễu Hoán Tuyết.
Bây giờ gặp được, tự nhiên lại sinh ra một loại ảo giác không thật.
Liễu Hoán Tuyết một thân hoàng y sáng ngời, gương mặt xinh đẹp trắng nõn được tôn lên cực mỹ, nàng đứng trong biển hoa, xoay đầu hướng về phía Khương Ngưng Túy triển mi cười khẽ, tươi đẹp lại yêu kiều.
Khương Ngưng Túy đứng cách Liễu Hoán Tuyết bất quá chỉ hai ba thước, dưới ánh sáng rực rỡ nàng hơi híp mắt, bất động thanh sắc nhìn Liễu Hoán Tuyết, mắt ngọc mài ngài, không chút tì vết, nữ tử tuyệt sắc như vậy, cũng khó trách Trì Úy cùng Thái tử sẽ động tâm.
Thấy Liễu Hoán Tuyết trong một phiến hoa Quỳnh vẫy tay với nàng, Khương Ngưng Túy chậm rãi dời bước đi đến, nàng nhớ trước đây khi Trì Úy mang theo Liễu Hoán Tuyết trốn khỏi Thái Úy phủ, cuối cùng bọn họ liền nấp dưới một mảnh rừng hoa Quỳnh, không ngờ cuối cùng của cuối cùng, bọn họ lại như cũ lựa chọn trở về nơi đây.
Trở về nơi ban đầu của bọn họ. Câu 'không quên sơ tâm' mà cổ nhân nói, nghĩ đến cũng không gì hơn thế này.
Liễu Hoán Tuyết dùng đầu ngón tay chạm vào nhụy hoa khiết bạch, nhìn Khương Ngưng Túy đi đến, nàng cười nói:
"Không ngờ rằng còn có thể gặp lại tỷ tỷ, sáng nay lúc nhận được mật hàm của Trưởng công chúa, ta còn có chút không dám tin." Nàng nói đến đây, vươn tay hái xuống một cụm hoa Quỳnh, đưa cho Khương Ngưng Túy.
"Tỷ tỷ có ân với ta cùng Trì Úy, hiện giờ thấy Trưởng công chúa dụng tâm với tỷ tỷ như vậy, ta cũng thay tỷ tỷ vui mừng."
Khương Ngưng Túy ít nhiều cũng có thể hiểu được 'dụng tâm' mà Liễu Hoán Tuyết nói là cái gì. Nhan Y Lam tay cầm đại quyền sinh sát, xưa nay hành sự cẩn trọng dè dặt, nếu không phải vì muốn làm Khương Ngưng Túy vui lòng, nàng nhất định sẽ không mời Trì Úy cùng Liễu Hoán Tuyết cùng gặp. Có thể khiến một quân vương lãnh huyết vô tình làm ra chuyện tràn đầy nhu tình như vậy, đủ để thấy phân lượng của Khương Ngưng Túy trong lòng Nhan Y Lam.
Trong lòng thoáng chốc một mảnh mềm mại, Khương Ngưng Túy vẫn trầm mặc, nàng tự tay tiếp nhận nhánh hoa Quỳnh mà Liễu Hoán Tuyết đưa đến.
"Bất quá là Trưởng công chúa tâm huyết dâng trào thôi."
Khoảng thời gian ở chung này, Liễu Hoán Tuyết đại khái cũng có thể thăm dò một ít tính cách của Khương Ngưng Túy, cho nên Khương Ngưng Túy không chính diện trả lời, nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là che miệng cười khẽ.
"Xem ra Trưởng công chúa còn có con đường rất dài phải đi."
Rõ ràng Liễu Hoán Tuyết giống như đang bàn luận Nhân Y Lam, thế nhưng Khương Ngưng Túy không khỏi cảm thấy trên mặt hơi nóng, dường như những lời cười nói của Liễu Hoán Tuyết là đang trêu đùa nàng. Không quá quen đàm luận chuyện của nàng cùng Nhan Y Lam trước mặt mọi người, Khương Ngưng Túy tự nhiên vội vàng chuyển đề tài.
"Ta vốn tưởng rằng từ lần từ biệt ở Nguy Dĩ Sơn, các ngươi phải rời xa khỏi kinh thành."
"Lúc đầu ta cũng cho là như vậy." Liễu Hoán Tuyết gật đầu nói:
"Nhưng Trưởng công chúa nói ở bãi săn vô duyên vô cớ lạc mất một người sống sờ sờ, Thái tử nhất định sẽ hạ lệnh phong tỏa các cửa thành nghiêm gia lục soát, vào lúc đó, chúng ta nhất định sẽ không ra được kinh thành. Nếu đã như vậy, chi bằng thanh thản ổn định ở trong kinh thành, Thái tử vẫn không biết được nơi này, huống hồ lại có Trưởng công chúa bí mật giám thị hành động của Thái tử, có chút phong thanh nhất định sẽ thông báo cho chúng ta trước, cho nên chúng ta ở đây rất an toàn."
Khương Ngưng Túy không ngờ Nhan Y Lam vậy mà lại ngầm vì Trì Úy bọn họ mà suy tính nhiều như thế, nàng vẫn luôn cho là sau lần từ biệt ở Nguy Dĩ Sơn, việc sống chết của bọn họ chỉ có thể nghe thiên ý. Nghĩ đến đây, những ngày tháng nàng lo lắng cũng là dư thừa rồi. Nếu đã có sự ân chuẩn cùng ngầm bảo hộ của Nhan Y Lam, vậy dù là Thái tử cũng không có cách vọng động mảy may đến bọn họ.
Khương Ngưng Túy cúi đầu nhìn nhánh hoa Quỳnh trong tay, nụ hoa khiết bạch tỏa ra hương khí đạm nhã, nhàn nhạt cũng không khoa trương. Đầu ngón tay vẫn còn cảm nhận được ý lạnh lúc vừa tiếp nhận hoa Quỳnh, tay của Liễu Hoán Tuyết lạnh như vậy, không chút độ ấm.
"Thân thể của ngươi..." Lời nói đến bên miệng lại do dự rồi nuốt xuống, nàng không biết những chuyện cũ trong cung ngày trước có còn thích hợp để đề cập hay không, những chuyện đã qua với Liễu Hoán Tuyết mà nói, không coi là chuyện may mắn gì.
Liễu Hoán Tuyết tự nhiên nghe ra lời muốn nói lại thôi kia, nàng theo bản năng nâng tay bưng kín ngực mình, bàn tay nắm chặt hơn một giây rồi lại chậm rãi nới lỏng, ánh mắt nhìn xa xa, cười nói:
"Những chuyện đó đều không quan trọng nữa." Liễu Hoán Tuyết đột nhiên dời mắt nhìn Khương Ngưng Túy, trong mắt hiện ra ánh sáng lập lòe nhìn thấu sinh tử, khiến tim Khương Ngưng Túy không khỏi phát run.
"Hiện tại với ta mà nói, có thể sống bao lâu kỳ thực đã không còn quan trọng, quan trọng là thứ ta muốn đều đã có được rồi. Nàng sẽ luôn bồi bên cạnh ta, dù là sinh tử cũng sẽ không chia cách được chúng ta."
Khương Ngưng Túy chưa bao giờ biết dưới vẻ ngoài như nhu nhược minh mị của Liễu Hoán Tuyết, cư nhiên lại tiềm ẩn một nội tâm trấn định cường đại đến vậy, có lẽ bởi vì nàng sớm đã nhìn rõ, nên mới có thể có được tâm thái khoát đạt đạm định này.
Liễu Hoán Tuyết như vậy khiến Khương Ngưng Túy chấn động bội phần, Khương Ngưng Túy hít thở thật sâu trút đi trầm uất trong lòng, hòa hoãn nói:
"Trì Úy biết sao?"
"Ta chưa từng nói, có điều ta nghĩ, nàng có lẽ đã biết." Liễu Hoán Tuyết nói đến đây, lông mi run run rũ xuống, dưới ánh dương quang bít kín một tầng âm ảnh.
"Mọi thứ của ta, nàng so với ta còn hiểu hơn, mấy ngày này sớm chiều chung sống, nàng nhất định cũng đã có phát hiện. Chỉ là nàng xưa nay đã vậy, ta không nói, nàng sẽ không hỏi đến."
Khương Ngưng Túy mím môi, muốn nói gì đó, nhưng ngay giờ khắc này lại thật sâu cảm thấy, ngôn ngữ cư nhiên lại là thứ vô dụng..
"Năm năm qua, ta tự trói buộc mình trong cái kén của bản thân, tình yêu của ta với Trì Úy lại càng hổ thẹn, luôn cảm thấy nợ nàng rất nhiều, cho nên ngay cả ôn nhu cũng hèn nhát đến không dám tùy tiện thể hiện, một mặt hận Thái tử, một mặt lại trốn tránh nàng, rối rắm với những đúng sai nhân duyên vốn dĩ không có đáp án, cuối cùng tự làm khổ bản thân, cũng đả thương đến nàng." Liễu Hoán Tuyết ngước mắt nhìn Khương Ngưng Túy khẽ cười, đáy mắt có ánh sáng lưu chuyển, nhất thời, ngay cả thiên địa cũng thất sắc.
"Nhưng tỷ tỷ a, nhân sinh vốn không nên như vậy, không phải sao? Nhân lúc vẫn còn thời gian, nhân lúc còn có thể tùy ý, tận tình mà yêu người mình muốn yêu, làm chuyện bản thân muốn làm, nếu có thể như vậy, không phải là đủ rồi sao?"
Cổ họng Khương Ngưng Túy có chút chát, hồi lâu, nàng mới đột nhiên nhàn nhạt nở nụ cười.
"Ngươi so với ta, so với vô số người trên thế gian đều tiêu sái hơn."
Liễu Hoán Tuyết cũng nhoẻn miệng cười, đôi mắt đầy sóng nước ẩn chứa nhu nhuyễn, càng ôn nhu động lòng người.
"Có lẽ là người sắp chết, nhìn mọi thứ cũng có khác biệt rồi."
Không biết vì sao, từ miệng Liễu Hoán Tuyết nghe đến những chuyện liên quan đến sinh tử, đáy lòng Khương Ngưng Túy thủy chung không quá thoải mái. Nàng rũ mắt nghĩ nghĩ, đột nhiên chủ đề lại chuyển.
"Trưởng công chúa không bao giờ làm chuyện không có mục đích."
Nghe được