Lúc Nhan Y Lam đến tiền điện, Chân thị đang ngồi ở nội đường cùng Khương Ngưng Túy nói chuyện phím.
Nhìn thấy Nhan Y Lam, Chân thị dẫn đầu đứng lên, vội vàng thi lễ:
"Thần phụ bái kiến Trưởng công chúa."
"Phu nhân không cần đa lễ."
Nhan Y Lam nâng Chân thị dậy, nghiêng đầu liếc nhìn Khương Ngưng Túy bên cạnh, lại tựa như đã lâu chưa từng thấy dáng vẻ cung kính này của nàng, cho nên Nhan Y Lam rất hứng thú đánh giá, cũng không vội mở miệng để nàng bình thân.
Khương Ngưng Túy dù sao cũng đến từ thế giới hiện đại, cho nên đối với những lễ nghi sinh hoạt phiền phức này vẫn không quá thích ứng tôn sùng, nhưng rất nhiều thời điểm nàng không thể không làm. Quan hệ giữa nàng và Nhan Y Lam dù sao với ngoại nhân vẫn là khác biệt, cho nên phải ngầm ẩn dưới những cung quy phức tạp này, Khương Ngưng Túy không quá quen, Nhan Y Lam tự nhiên cũng sẽ không để tâm đến cấp bậc lễ nghĩa.
Mà lúc này không giống với khi chỉ hai người đơn độc trong cung, có Chân thị cùng nhiều gia đinh hạ nhân trong Tướng Quân phủ nhìn đến, Khương Ngưng Túy tự nhiên là phải làm đủ quy tắc, nếu không, cho dù Chân thị không khiển trách nàng vô lễ với Nhan Y Lam, những hạ nhân ở đây e là cũng sẽ nghị luận ầm ĩ.
Chỉ là Khương Ngưng Túy không nghĩ đến, chuyện này lại đưa đến một tràng trêu cợt vô cớ của Nhan Y Lam.
Rõ ràng không nhìn được sắc mặt đang ngày càng âm trầm của người kia, nhưng Nhan Y Lam tựa hồ cũng có thể đoán được bảy tám phần, nàng cong khóe môi, cười tinh quái.
"Ngươi cũng đứng lên đi, Thái tử phi."
Nghe được ý cười khó che giấu trong ngữ khí của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy thẳng người, đáp trả Nhan Y Lam bằng một nụ cười đạm nhạt.
"Tạ ơn Trưởng công chúa."
Chân thị không rõ quan hệ của cả hai, cho nên tự nhiên nghe không ra hai người đang giáp thương đái bổng, ngươi tới ta đi. Bà chỉ một mạch mời Nhan Y Lam đến chủ tọa, miệng không ngừng hỏi han:
"Sáng nay Ngưng nhi nói Trưởng công chúa phượng thể không khỏe, thần phụ nghe xong quả thật lo lắng, phong hàn có lớn có nhỏ, không bằng để thần phụ phái người mời thái y a! Như vậy cũng có thể an tâm."
Nhan Y Lam hơi nhướng mài, phượng mâu tự tiếu phi tiếu đảo qua Khương Ngưng Túy, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Chân thị.
"Bản cung không ngại, phu nhân không cần phải lo lắng." Nói đến đây, Nhan Y Lam hơi nghiêng đầu, cười diễm mị.
"Có điều đêm qua có một con mèo rừng nhỏ ở trong phòng bản cung ngao ngao kêu cả đêm, nhiễu bản cung trắng đêm ngủ không an ổn."
Mới vừa nãy còn mặt không đỏ tim không đập cười nói bản thân càng thích thư phục dưới thân Khương Ngưng Túy, kết quả xoay người, lại đang ghi hận Khương Ngưng Túy giày vò nàng cả đêm, ỷ vào người ngoài không biết nguyên do, ngoài miệng chiếm hết tiện nghi của Khương Ngưng Túy.
Khương Ngưng Túy vốn cầm dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình, yên lặng nghe Nhan Y Lam cùng Chân thị hàn huyên, bây giờ nghe được Nhan Y Lam lại đem mình thành mèo rừng nhỏ, bàn tay cầm chung trà của nàng chợt siết chặt, cách màn khói mờ nhìn Nhan Y Lam, ánh mắt chứa hàn ý bức người.
Lời của Nhan Y Lam rõ ràng là đang đùa bỡn Khương Ngưng Túy, nhưng Chân thị lại không hiểu thâm ý trong đó, lại chưa từng nghi ngờ lời của Nhan Y Lam, bà cả kinh nói:
"Lại có chuyện như thế? Làm phiền Trưởng công chúa nghỉ ngơi, thần phụ thật sự đáng chết?"
Rõ ràng đều nhìn thấy ánh mắt của Khương Ngưng Túy, thế nhưng Nhan Y Lam vẫn không sợ chết mà cười nói:
"Cũng không quan trọng. Tuy nói là một con mèo rừng nhỏ, nhưng tiếng kêu cũng có chút khiến người yêu thích."
Chân thị nói:
"Thần phụ sẽ bảo người đi bắt con mèo kia."
"Nói đến thực sự là tức đến đau đầu." Nhan Y Lam lười biếng nghiêng đầu.
"Đêm qua ở ngoài phòng ta kêu một đêm không chịu đi, sáng nay bản cung muốn đi ra xem một chút, nó lại đột nhiên trở mặt, chạy mất."
Nghe được Nhan Y Lam nói như thật, Chân thị tò mò nhìn Khương Ngưng Túy, nghi ngờ hỏi:
"Ngưng nhi, trong các viện của con khi nào lại có một con mèo nhỏ lẻn vào, sao con chưa bao giờ nói với ta?"
Khương Ngưng Túy vốn không thèm để tâm đến sự trêu đùa của Nhan Y Lam, nhưng lúc thấy Chân thị khó hiểu mà nhìn nàng, nàng cố nuốt xuống cổ khí giận trong ngực, nhàn nhạt trả lời:
"Đêm qua ta ngủ sớm, cũng không biết Trưởng công chúa đang nói gì."
Nhan Y Lam hơi cúi đầu, bả vai nhẹ run hai cái, dường như đang cực lực nén cười, sau cùng, nàng tặc lưỡi, nói:
"Vậy quả là đáng tiếc, thật muốn để Thái tử phi cũng nghe tiếng kêu của con mèo rừng nhỏ kia một chút."
Mắt thấy Nhan Y Lam càng nói càng rõ, cho dù người bên ngoài nghe không hiểu nhưng Khương Ngưng Túy vừa nghe, vẫn là nhịn không được mà lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhan Y Lam, cảnh cáo nàng đừng tiếp tục không giữ mồm miệng.
Bích Diên ở bên cạnh nhìn hai người qua lại, bất giác buồn cười cúi đầu, cũng thật chỉ có vị chủ tử khua môi múa mép của nàng có bản lĩnh này, nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy trên mặt Khương Ngưng Túy có nhiều thần sắc phong phú như vậy.
"Trưởng công chúa không phải có lời muốn nói với mẫu thân sao?" Lên tiếng ngắt lời Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy đứng lên nói:
"Xuất cung một đêm, có phải nên đến lúc Trưởng công chúa hồi cung rồi không?"
Lệnh đuổi khách của Khương Ngưng Túy rất rõ ràng, Nhan Y Lam thấy nhưng không thể trách, cũng không phải lần đầu ăn bế môn canh của nàng ấy, nàng cười nói:
"Không vội, trước khi hồi cung, bản cung muốn mang ngươi đến một nơi."
Khương Ngưng Túy có chút kinh ngạc, không phải vì Nhan Y Lam muốn mang nàng xuất phủ, mà nghe ý tứ trong lời này, dường như cũng không định dẫn nàng hồi cung. Nàng thậm chí đã nghĩ ra lý do thoái thác để cáo biệt Chân thị, ai ngờ Nhan Y Lam dĩ nhiên dự định để nàng ở ngoài cung.
Trong lòng có chút chua, nhất thời Khương Ngưng Túy tâm tình phức tạp, cũng không mở miệng đáp lời nàng.
Yên lặng đem thái độ trầm mặc của Khương Ngưng Túy nhìn vào mắt, Nhan Y Lam nghiêng đầu nhìn Chân thị.
"Phu nhân không ngại chứ!?"
"Đương nhiên sẽ không." Chân thị vội nói:
"Trưởng công chúa xem trọng Ngưng nhi, đây là phúc khí của nàng."
Câu trả lời của Chân thị vốn nằm trong dự liệu, Nhan Y Lam nói:
"Cũng xin phu nhân thay bản cung chuẩn bị một bộ xiêm y đơn giản."
Tuy thành Lâm An trước nay không thiếu quan lại thương nhân, y phục phần lớn cũng đều xa hoa tinh xảo, thế nhưng màu sắc cùng tính chất y phục cung đình cuối cùng vẫn quá chiêu diêu. Huống hồ, Nhan Y Lam quý vì quân vương, màu sắc cung trang trên người làm sao bình thường nhân gia có thể mặc, từ đó, cho dù dân chúng không nhận ra thân phận của nàng, chỉ cần nhìn màu sắc hoa văn trên trang phục liền có thể