Xe ngựa dừng dưới chân núi, Nhan Y Lam một người từng bước đi đến đỉnh núi.
Càng lên cao, gió thu càng thổi mạnh, y sam tố sắc của nàng cùng mái tóc đen nhánh tứ tán phất phới, thân ảnh cao gầy so với cảnh sắc núi xanh phía sau càng thêm mơ hồ mờ nhạt, khí thế quân vương lẫm liệt trên người nàng dần dần rút đi, chỉ còn lại một mạt bóng dáng yếu ớt.
Con đường trên núi cũng không tính là quá xa, nhưng Nhan Y Lam lại cảm thấy đã đi hết cả đời. Chuyện xưa từng màn hiện lên, mỗi một bước, ký ức lại hiện rõ một phần. Rất nhiều hình ảnh cố ý áp chế vào lòng, đột nhiên tại thời khắc này đều giương nanh múa vuốt nhảy ra khỏi đầu, như bàn tay hung ác vô tình, dần dần siết chặt tim nàng, cơn đau đã lâu kia lại chưa khắc nào dừng lại, cuồn cuộn trong ngực.
Đỉnh núi trống rỗng, từ lúc ban đầu cũng đã nhìn không rõ, sương mù quẩn quanh, thẳng đến sâu vào bên trong một chút, tầm mắt nàng mới thấy được một ngôi mộ, tấm bia trắng thuần khiến đôi mắt nàng sinh đau, nàng chậm rãi hướng đến nơi đó mà đi, mái tóc dài theo gió lay động, lại đem gương mặt che mất, tất cả biểu tình đều bị giấu đi, nhìn quá không chân thật.
Ráng mây chiều phía chân trời nối liền một mảnh, bạch y được sắc đỏ hồng chiếu lên, nhìn từ xa thê ai như máu.
Trên tấm bia cẩm thạch một chữ cũng không có, giống như ngôi mộ này căn bản không có chủ nhân, nhưng Nhan Y Lam biết chính là nàng, nàng lặng lẽ nằm ở đây, ngủ một giấc đã là bốn năm.
Dù là chết, Khương Sơ Ảnh cũng đạm định quyết tuyệt như tính tình của nàng, dối diện thiên quân vạn mã cũng chưa từng khiếp sợ thối lui, thậm chí chưa từng cho Nhan Y Lam chút thời gian nào để tiếp thụ, bắt đầu từ thời khắc nàng cố chấp tự ý quyết định vì Đại Nhan hi sinh bản thân, nàng tự ý làm chủ đóng cửa thành, đó đã không còn là đạo cửa thành mà nàng thề sống chết bảo vệ mà còn đóng cả cửa lòng của Nhan Y Lam.
Dừng chân trước nơi đó, Nhan Y Lam cúi đầu nhìn xuống ngôi mộ trắng tinh trước mặt, suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm được biểu tình thích hợp. Cuối cùng, nàng chợt khẽ cười, tiếng cười thành sương, vang lên trong nháy mắt liền ẩn vào dãy núi chập trùng, không thể nắm bắt được.
"Ngươi có phải rất không muốn gặp lại ta hay không?" Chuyện cũ ồ ạt xông đến, Nhan Y Lam khóe miệng chậm rãi câu ra một tia cười.
"Đúng rồi, nếu ngươi vẫn còn, nhất định cũng không hi vọng ta đến."
Tâm tư của Khương Sơ Ảnh, Nhan Y Lam làm sao có thể không biết được? Chuyện cũ đã qua, nếu bản thân chung quy không cách nào ở cạnh nàng cả đời, so với nhớ mãi không quên, Khương Sơ Ảnh càng hi vọng Nhan Y Lam quên lãng mình ở nơi núi cao cô tịch thanh lãnh này, để nàng như sương mù trong núi, phiêu miêu tán đi, nếu đã định trước sinh tử chia cắt, không thể mang vui vẻ đến cho Nhan Y Lam nữa, cũng nhất định sẽ không tăng thêm thương đau cho nàng.
Mọi thứ trong lòng tựa hồ cũng bị gió núi thổi tán, Nhan Y Lam muốn đến gần ngôi mộ kia một chút, nhưng đến khi nhấc chân lại phát hiện đôi chân nặng trĩu, quả thật một bước cũng không đi được. Nàng ngưng mắt nhìn tòa mộ bia, thần sắc tối tăm, tiếu ý nơi khóe môi cũng mơ hồ, yêu dã phong hoa trong mắt cũng rút đi hết, chỉ lưu lại đầy tổn thương vỡ vụn.
"Sơ Ảnh, nếu con người sau khi chết thật có chút tri giác, ngươi xem Đại Nhan bây giờ, có phải sẽ cảm thấy vui mừng không?" Đây tất cả là năm đó ngươi mong muốn nhìn thấy sao? Còn ta, lại có phụ kỳ vọng năm xưa của ngươi không?
Đáng tiếc, những nghi vấn này của Nhan Y Lam lại không ai có thể trả lời, tựa như nàng cùng Khương Sơ Ảnh bây giờ, cách nhau chỉ gang tấc, nhưng vài bước ngắn ngủi này lại là cách biệt sinh tử, không cách nào vượt qua. Chỉ có gió núi gào thét thổi qua, từ bên tai xuyên thẳng đến trong tim, khiến lòng người trống trãi, sinh đau.
Chậm rãi ngồi xuống, Nhan Y Lam tự tay lau lên tòa bia không chữ kia, chất ngọc lạnh lẽo, giống như vị chủ nhân nằm phía dưới nó, bên ngoài băng lãnh như sương, nội tâm lại tỉ mỉ tích thấu như ngọc.
Vuốt nhẹ lên mộ bia trơn bóng, Nhan Y Lam đại khái có thể hiểu rõ dụng tâm lương khổ của người làm mẫu thân như Chân thị, tuy rằng đối với cái chết của Khương Sơ Ảnh chung quy không có cách nào tiêu tan, thế nhưng Chân thị cũng hiểu, công tội sự tích cả đời của Khương Sơ Ảnh, thân phận của nàng, công tích của nàng, đều chỉ có một mình Nhan Y Lam có tư cách nắm viết. Làm thần tử, nàng vì Đại Nhan xuất sinh nhập tử, thậm chí không tiếc giao đi sinh mệnh. Làm người yêu, các nàng tuổi trẻ gặp nhau, hai bên giao phó sơ tâm, sớm đã tự định chung thân.
Ký ức quay ngược về một buổi tối bốn năm trước, nghe tin Nhan vương băng hà, Khương Sơ Ảnh môt tháng sau vội vã trở lại kinh thành.
Trong Tê Loan điện, dưới ánh nến, rải ra ánh sáng tĩnh mật đầy đất.
Nhan Y Lam trầm mặc nhìn Khương Sơ Ảnh từng bước đi đến chỗ nàng, chấn động nơi đáy mắt dần hóa thành chất vấn lẫm liệt, nàng nhíu mày hỏi:
"Trước đây ngươi không chịu gả cho Ngô vương, phụ vương dưới cơn nóng giận đã khu trục ngươi khỏi thành, lệnh ngươi trọn đời không được vào kinh. Hoàng lệnh không thể trái, tại sao ngươi còn trở về?"
Khương Sơ Ảnh không trả lời, đối mặt với Trưởng công chúa đứng mũi chịu sào bị đẩy lên ngôi vị hoàng đế này, nàng một chút sợ hãi cung kính cũng không có, đi thẳng đến bên cạnh Nhan Y Lam, lúc này mới cất lời:
"Nhan vương băng hà, chuyện này cũng đã không còn ai truy cứu nữa, bây giờ chính trị Nhan Quốc đang là lúc dùng người, sao ta lại không thể trở về."
Nhan Y Lam không trả lời, nhìn Khương Sơ Ảnh trước mặt, thần tình trong mắt tựa như phẫn nộ, lại tựa như thở dài, mỗi từ mỗi chữ cắn răng nói:
"Ngươi biết tâm tư của ta."
"Ân, ta biết." Nhan Y Lam hi vọng nàng rời xa kinh thành, rời xa hoàng cung, rời xa chiến trường, rời xa triều đình rung chuyển bất an, thuấn tức vạn biến, bởi vì Nhan Y Lam không hi vọng có nàng có một tia nguy hiểm nào.
Khương Sơ Ảnh đón lấy ánh mắt băng lãnh của Nhan Y Lam mà bước đến một bước, khoản cách giữa hai người không bao nhiêu, nàng nghiêng đầu, nhẹ hôn lên khóe môi Nhan Y Lam.
"Nhưng ngươi cũng đã nói, Đại Nhan này, chỉ có ta có thể sánh vai cùng ngươi, hôm nay Đại Nhan đại hạ tương khuynh, ta sao có thể không trở lại cùng ngươi đồng thủ triều đình."
Không đợi Nhan Y Lam phản bác, Khương Sơ Ảnh lại tiến đến gần, chớp mũi khẽ chạm, nhẹ cười:
"Huống hồ, Phượng Nghi, ta không đợi được ngày ngươi xuất cung cưới ta, hiện giờ ta liền muốn gả cho ngươi."
Gương mặt luôn lãnh đạm của Khương Sơ Ảnh tràn ra ý cười nhàn nhạt, băng lãnh trong mắt tựa như băng tuyết tiêu tán, hóa thành một hồ xuân, sóng nước lay động. Nàng tự tay chậm rãi cởi đi khôi giáp trên thân, lộ ra một thân giá y đỏ thẫm, dưới màn đêm mờ tối,