Tiếng gió rít gào, lúc Khương Ngưng Túy tỉnh lại, xung quanh chỉ một màu đen kịt, đầu đau đến sắp nứt.
Giữa mảnh hỗn loạn, lưng ngựa xốc nảy không ngừng, ý thực được bản thân đang tựa vào một cỗ thân thể ấp áp, ý thức của Khương Ngưng Túy đột nhiên tỉnh táo, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người sau lưng một thân bạch y thuần sắc, tinh xảo như họa, cho dù trong đêm tối lờ mở, dung mạo đó vẫn khắc sâu rõ ràng.
"Trì Úy."
Miễn cưỡng chống người lên, Khương Ngưng Túy tùy ý liệt phong lướt qua y phục tóc dài của nàng, trong bóng đêm, nàng híp mắt lại, bắt đầu quan sát xung quanh.
Nàng nhớ kỹ một khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, nàng vẫn còn ở bên người Nhan Y Lam, các nàng dựa vào gần như vậy, thậm chí nàng còn có thể ngửi được mùi máu trên người Nhan Y Lam, có thích khách vây giết các nàng, bọn họ vẻ mặt dữ tợn, trong mắt hàm chứa sát ý, sau đó thì sao?
Vì sao bây giờ chỉ còn lại nàng cùng Trì Úy chạy vội trong đêm, Nhan Y Lam đâu?
Con ngựa ngược gió mà phóng đi, giống như một cây búa bén nhọn bổ ra bóng đêm, gió lạnh từng cơn, lướt qua trên mặt, Khương Ngưng Túy trái tim theo dao động của con ngựa mà bắt đầu đau buốt, nàng hỏi:
"Vì sao ngươi sẽ ở đây, nàng đâu?"
"Lúc trước khi hai người các ngươi đến mảnh rừng hoa Quỳnh gặp chúng ta, ta từng có ước định với Trưởng công chúa, sẽ bảo hộ ngươi trong khoảng thời gian ngươi ở ngoài cung an toàn." Trì Úy quất roi thúc ngựa, đối mặt với vấn đề của Khương Ngưng Túy, nàng chỉ tránh nặng tìm nhẹ, lựa chọn câu trả lời thích hợp nhất.
Còn về tình huống chỗ Nhan Y Lam, nàng quả thật cũng không quá dám kết luận, cũng không dám tùy tiện trả lời Khương Ngưng Túy. Đối mặt với Khương Ngưng Túy, nếu chỉ là lời nói dối thông thường, nàng nhất định có thể lập tức phát giác ra.
Có lẽ vì gió lướt qua mặt quá mức mãnh liệt, đôi mắt của Khương Ngưng Túy bắt đầu trở nên khô khốc đau đớn, nàng chậm rãi nhắm hai mắt, vươn tay hơi run nắm chặt cánh tay Trì Úy đang hộ ở hai bên người nàng, cực lực bình tĩnh cất lời:
"Trì Úy, nói cho ta biết sự thật."
Ngữ khí bình tĩnh của Khương Ngưng Túy thời khắc này nghe vào đầy sơ hở, thanh âm luôn trầm ổn bị tâm tình không tên đánh vỡ thành từng mảnh nhỏ, nàng nói, bàn tay cầm cánh tay Trì Úy lại dùng sức thêm vài phần.
"Nàng đâu?"
"Ta chỉ có thể nói, tình huống cũng không quá lạc quan."
Lúc Trì Úy theo hành tung của các nàng đi đến trên núi, cả ngọn núi đã bị thích khách bao vây, mục tiêu của bọn chúng ngay từ đầu đã rất rõ ràng, bọn họ chỉ cần tính mệnh của Nhan Y Lam, cho nên sau khi truy kích xe ngựa của Bích Diên cùng Thanh Phù ở giữa sườn núi, bọn họ lập tức bỏ xe chuyển hướng sâu và núi. Trì Úy dưới sự hộ tống của một nhóm ám vệ đi đến chỗ sâu trong rừng cây, khi đó Nhan Y Lam vừa mới đánh lui một lớp sát thủ mai phục, một thân tố y của nàng dưới ánh trăng hiện lên màu máu đỏ tươi, khiến sắc mặt nàng càng trở nên trắng bệch, tình huống tuy tạm thời chiếm được khống chế, thế nhưng trên ngọn núi này rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu thích khách, không ai có thể nói rõ.
"Mang nàng đi."
Đem Khương Ngưng Túy trong lòng giao cho Trì Úy, Nhan Y Lam nhẹ nhàng vươn tay vuốt đi vài sợi tóc tán lạc trên gương mặt Khương Ngưng Túy, một mạt nhu nhuyễn chợt lướt qua trên mi mục.
"Nơi này không an toàn, các ngươi lập tức rời đi."
Ôm chặt Khương Ngưng Túy vẫn đang bất tỉnh nhân sự trong lòng, Trì Úy cúi đầu nhìn Nhan Y Lam, thấp giọng hỏi:
"Vậy còn ngươi?"
"Ta tự nhiên phải ở lại giải quyết tốt hậu quả." Nhan Y Lam mạn bất kinh tâm cười cười, đầu ngón tay nhẹ lướt qua gò má Khương Ngưng Túy, nàng nói;
"Yên tâm, ta sẽ không chết."
Đây là hứa hẹn của ta với nàng.
Nhớ đến ý cười rực rỡ cuối cùng kia của Nhan Y Lam, trái tim của Trì Úy hơi ngừng trệ, nàng hồi thần, nhìn Khương Ngưng Túy.
"Nhưng ta tin tưởng, Trưởng công chúa sẽ không dễ dàng chết như vậy."
Chữ chết này, giống như một bàn tay vô hình, tàn nhẫn khuấy động sợi dây căng thẳng trong lòng nàng, mặt nàng thoáng trắng bệch, tái nhợt như giấy.
"Thả ta xuống."
"Không được." Trì Úy quất roi nhanh hơn, thanh âm không cho phép thương lượng.
"Đừng nói ta đã đáp ứng nàng nhất định hộ ngươi chu toàn, cho dù hiện giờ ta thả ngươi trở về, chỉ bằng hai người chúng ta cũng không có khả năng đột phá vòng vây."
"Ta biết." Khương Ngưng Túy trầm giọng nói:
"Ta cũng không định trở lại cạnh nàng, chỉ là nếu đây là chuyện nàng muốn làm, ta sẽ vì nàng ngăn chặn hậu hoạn."
Nghe ra lời Khương Ngưng Túy còn có ý khác, Trì Úy từ chối cho ý kiến, nàng hỏi:
"Ngươi muốn làm gì?"
"Nếu như ta nhớ không lầm, vị trí ngọn núi kia nằm trong vùng thế lực của Mẫn Nam vương, xảy ra chuyện lớn như vậy, Mẫn Nam vương không có khả năng không phát hiện, ta muốn biết, nếu như hắn biết được việc này, sẽ có phản ứng gì?" Đôi mắt Khương Ngưng Túy trong trẻo như mặt gương, lộ ra lãnh ý sắc bén.
"Còn có Ngô vương, Trưởng công chúa ở ngoài cung tao ngộ thích khách, sinh tử khó liệu, hắn phải nên làm thế nào đây?"
Khương Ngưng Túy chỉ nói vài câu, nhưng ý tứ bên trong lại như nhiễm huyết tinh nồng đậm, tựa hồ bằng vào vài lời của nàng, Trì Úy liền có thể ngửi được âm mưu cùng dã tâm trong đó.
Trì Úy nói:
"Theo như lời ngươi, ngươi cho rằng chuyện này nên là chủ ý của người nào?"
"Giang sơn hoàng vị, chén canh to như vậy, một người làm thế nào ăn hết, lại ở đâu có bản sự cầm được?" Khương Ngưng Túy khe khẽ cười.
"Nhưng nếu hai người phân lực hợp tác, vậy cũng vừa vặn."
Mẫn Nam vương ỷ vào năm đó trợ Nhan Y Lam đăng cơ có công, trước giờ luôn một tay che trời trong kinh thành, làm ra không ít hành vi xấu xa, cướp đoạt mồ hôi nước mắt người dân, Nhan Y Lam không có khả năng không biết, thế nhưng nàng vẫn luôn nhẫn nhịn không lộ ra, lặng lẽ dung túng Mẫn Nam vương làm ác. Bây giờ Ngô vương ở lâu trong kinh thành, vốn nên là thời điểm mẫn cảm đặc thù nhất, Nhan Y Lam lại cứ muốn nhắc lại chuyện cũ, đem chuyện của Mẫn Nam vương mang đến mặt bàn, làm lớn mọi thứ,