Hôm sau. Khương Ngưng Túy dậy rất sớm. Nói cho chính xác thì, nàng là bị lạnh đến tỉnh.
Không biết có phải là bởi vì trong hoàng cung lạnh hơn so với những nơi khác hay không. Khắp nơi đều tràn ngập khí tức u lãnh thanh hàn, tựa hồ tất cả những thứ ẩn giấu bên trong đều đang ngủ đông chờ ngày nảy mầm. Loại cảm thụ này giống như thấm vào cốt tủy rất khó chịu, cho dù cung điện có ấm lô sưởi ấm thì vẫn không cách nào xua tan.
Thanh Phù dựa theo thân ảnh Khương Ngưng Túy đi đến tiền điện, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy nàng đang đứng dưới tàng cây hạnh trong viện, lãnh phong mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa hạnh phả vào mặt, nhánh cây chập chờn theo gió, trong một mảnh hoa, dung nhan của nàng đặc biệt thanh lệ xuất trần.
"Nương nương." Thanh Phù bất giác nhìn đến thất thần, đến khi nàng giật mình hồi thần mới vội vàng nhẹ giọng nói:
"Doanh phu nhân cầu kiến."
Khương Ngưng Túy ôm ấm lô trong lòng, xoay người lại hỏi:
"Doanh phu nhân?" Khương Ngưng Túy suy nghĩ một chút, nói:
"Là vị phu nhân ở Ngâm Tương các sao?"
"Ấy..." Thanh Phù có chút sửng sốt, thần sắc mơ mịt trên mặt chợt lóe, lập tức liền đáp:
"Nương nương có phải đã nhớ nhầm hay không? Ngâm Tương các là nơi của Mị phu nhân. Hiện giờ cầu kiến chính là Doanh phu nhân ở Tú Xuân các."
Quá nhiều tên quả thực là không nhớ được, Khương Ngưng Túy hơi ngạc nhiên, sau đó mới lên tiếng.
"Truyền vào đi."
----
Lúc Thôi Doanh bước vào Chiêu Linh điện, Khương Ngưng Túy đã ngồi ở giữa điện. Nghe được tiếng bước chân của người kia từ xa đến gần, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Thiếp thân bái kiến Thái tử phi."
Khuôn mặt Thôi Doanh trời sinh nhu mị, dáng vẻ tránh né không dám đối mặt với ánh mắt của Khương Ngưng Túy lộ ra mấy phần điềm đạm đáng yêu, tướng mạo mặc dù không bằng Liễu Hoán Tuyết cùng Dương Tư Mị, nhưng gương mặt lại làm người khác thấy yêu thương.
Khương Ngưng Túy quan sát hồi lâu mới phát hiện Thôi Doanh vẫn giữ tư thế hành lễ như cũ, chưa từng đứng dậy. Nàng bừng tỉnh nhớ đến lễ tiết trong cung, nhẹ nói:
"Đứng lên đi."
"Tạ Thái tử phi."
"Ngồi đi." Khương Ngưng Túy tỏ ý Thôi Doanh có thể đến ngồi, sau đó một bên phân phó.
"Thanh Phù, dâng trà."
Thôi Doanh ngồi xuống, ngôn hành cử chỉ hiện ra mấy phần cẩn trọng cùng dè dặt, thấp giọng nói:
"Không biết Thái tử phi mấy ngày nay thân thể đã tốt hơn chưa?"
"Đã không có gì đáng ngại." Khương Ngưng Túy lãnh đạm nói, thấy dáng vẻ băn khoăn của Thôi Doanh, nàng lại bổ sung một câu:
"Đa tạ Doanh phu nhân quan tâm."
Nghe Khương Ngưng Túy nói lời cảm ơn, Thôi Doanh nào dám nhận, liền vội vàng khoát tay.
"Thiếp thân quan tâm Thái tử phi vốn là chuyện nên làm, Thái tử phi nếu cảm ơn, vậy thì thật chiết sát thiếp thân rồi."
Ở trong Đông cung này, Khương Ngưng Túy đã thấy qua Dương Tư Mị hiêu trương bạt hổ*, cũng đã thấy qua người trầm tĩnh hiểu chuyện như Liễu Hoán Tuyết, nhưng e lệ nhu nhược giống như Thôi Doanh, nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy.
(*Hung hăn, phách lối.)
Khương Ngưng Túy không khỏi nhìn nàng nhiều một chút, không nói gì thêm.
"Thân thể Thái tử phi mới vừa khôi phục, thiếp thân đặc biệt tự mình hầm một chút canh bổ dưỡng, không biết Thái tử phi có hứng thú thưởng thức không?"
Khương Ngưng Túy thả tách trà trong tay xuống, nàng có chút tò mò nhìn về phía Thôi Doanh, hồi lâu mới cười nói:
"Làm phiền ngươi phí tâm."
"Hân nhi, còn không mau mang canh đến."
Thiếp thân cung nữ đứng ở phía sau Thôi Doanh liền vội vàng hành lễ sau đó nhanh chóng lui xuống.
Thanh Phù lúc này trùng hợp đã bưng trà đến, nàng loáng thoáng nghe thấy Khương Ngưng Túy cùng Thôi Doanh trò chuyện, trên mặt nàng chợt hiện lên vẻ lo âu, trong lòng không biết tại sao lại cảm thấy không ổn.
Sau khi dâng trà đến cho Thôi Doanh, Thanh Phù yên lặng lui đến phía sau Khương Ngưng Túy, trong lòng nàng mơ hồ có chút bất an.
Một lúc lâu sau, Hân nhi mang theo một chén canh trở lại trên điện, chỉ là sắc mặt nàng rõ ràng có chút gấp, bước chân cũng theo đó tăng nhanh, theo sau nàng là Lục Hà thủ ở ngoài điện.
"Nương nương, Thôi phu nhân." Lục Hà hướng đến chỗ hai người đang ngồi hành lễ một cái, sau đó nói với Khương Ngưng Túy.
"Trắc phi nương nương đến, có mời vào hay không ạ?"
Theo dư quang nơi khóe mắt, Khương Ngưng Túy nhìn thấy bàn tay nắm ly trà của Thôi Doanh cứng đờ. Nàng bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt.
"Mời vào."
Lục Hà gật đầu lui ra. Thôi Doanh lúc này mới một lần nữa cười lên, nhìn Hân nhi đem canh dâng cho Khương Ngưng Túy.
"Tài nấu nướng của thiếp thân không tốt, để Thái tử phi chê cười."
Nước canh hầm rất đậm đà, dường như người làm canh đã bỏ ra rất nhiều công sức. Khương Ngưng Túy cầm muỗng nhẹ khuấy, nghiêng đầu đã nhìn thấy Liễu Hoàn Tuyết xuất hiện trong điện, phía sau còn có một bạch y nữ tử. Đến khi các nàng đến gần, Khương Ngưng Túy mới nhận ra nữ tử bên người Liễu Hoán Tuyết không phải ai khác mà chính là nữ hộ vệ nàng đã gặp trên hành lang hôm đó --- Trì Úy.
"Tỷ tỷ." Liễu Hoán Tuyết đi đến trước người Khương Ngưng Túy, đôi mắt cười cong lên thành vầng trăng khuyết. Nàng nói xong, nghiêng đầu nhìn về phía Thôi Doanh đang ngồi một bên, kinh ngạc nói:
"Doanh phu nhân cũng ở đây?"
Lời nói của Liễu Hoán Tuyết thoái mái tự nhiên, nhưng lại khiến Thôi Doanh bất giác sắc mặt trầm xuống. Nàng tiếp tục nhặt lên nụ cười, nói:
"Thiếp thân đến thăm Thái tử phi, thuận tiện hầm một chút canh bổ cho Thái tử phi."
"Vậy sao? Nói đến canh, ta quả thật cũng đang có chút đói." Liễu Hoán Tuyết cười nhẹ, nói tiếp:
"Không biết có còn phần của ta hay không nhỉ?"
Thôi Doanh nghe vậy, vội vàng phân phó Hân nhi đứng phía sau.
"Còn đứng đó làm gì, không mau mang canh lên cho Trắc phi."
Liễu Hoán Tuyết bình thường nếu không có chuyện gì sẽ không bao giờ chủ động đến Chiêu Linh điện, cho nên Khương Ngưng Tuy nhìn Liễu Hoán Tuyết ngồi bên kia, bất giác cảm thấy hiếu kỳ với ý đồ lần này của nàng.
Trong lòng đang khó hiểu, đột nhiên nhìn thấy Liễu Hoán Tuyết đã đi đến gần, nhìn chén canh trong tay mình, cười nói:
"Thật là thơm a, xem ra Doanh phu nhân nhất định bỏ không ít công sức nhỉ?"
Nghe thấy lời của Liễu Hoán Tuyết, Thôi Doanh bất giác khẽ siết lấy váy của mình, lúng túng cười nói:
"Trắc phi chê cười rồi."
Bầu không khí bởi vì sự hiện diện đột ngột của Liễu Hoán Tuyết mà trở nên giương cung bạt kiếm, tựa như sắp bốc cháy. Khương Ngưng Túy không rõ nguyên do trong đó, nàng thấy Liễu Hoán Tuyết nhìn chằm chằm chén canh trong tay mình, dáng vẻ rất muốn ăn, liền dứt khoát đưa chén canh đến trước mặt người kia.
"Nếu Trắc phi đói bụng, vậy chi bằng hãy dùng trước đi."
"Vậy thì cảm ơn tỷ tỷ." Liễu Hoán Tuyết cũng không khách khí gì, tự ý nhận lấy chén canh, sau đó lại cười nhìn Thôi Doanh, thẳng thắn hỏi:
"Doanh phu nhân sẽ không để tâm chứ?"
Từ lúc Liễu Hoán Tuyết đi đến Chiêu Linh điện, nét mặt của Thôi Doanh luôn khó có thể nén được khẩn trương thận trọng. Hiện giờ nghe Liễu Hoán Tuyết nói lời này, nàng liền vội vàng khoát tay, luôn miệng nói:
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên..."
Nhận được câu trả lời của Thôi Doanh, Liễu Hoán Tuyết cúi đầu uống một ngụm canh, nàng liếm khóe miệng một cái, nói:
"Khó trách Thái tử xưa nay luôn thích uống canh của Doanh phu nhân. Đây quả thật là mỹ vị." Nói xong, Liễu Hoán Tuyết bất giác lại uống nhiều thêm mấy ngụm, đột nhiên thần sắc trầm xuống.
"Chỉ là, ta hình như nếm được mùi của hạt sen."
Hai chữ 'hạt sen' vừa phát ra, thần sắc của tất cả mọi người trong điện cũng trở nên ngưng trọng, nhất là Thôi Doanh, gương mặt thoáng chốc tái nhợt, cực kỳ đáng thương.
Khương Ngưng Túy không rõ biến cố trong đó, nàng quay