"Có thích khách, bảo vệ Trưởng công chúa cùng Thái tử!"
Bên ngoài đại điện, Triệu Hàng thống lĩnh ngự lâm quân đã rút kiếm nhanh chóng bước đến, tình cảnh hết sức hỗn loạn, hắn vội vàng quét tầm mắt qua từng góc trong điện, đến khi thấy được Nhan Y Lam cùng Nhan Quân Nghiêu, hắn mới lớn tiếng ra lệnh.
Ngự lâm quân nghe được mệnh lệnh của hắn thì lập tức dựa theo chỉ thị, nhanh chóng tản ra chắn quanh người Nhan Y Lam cùng Nhan Quân Nghiêu, chỉnh tề rút kiếm bày trận.
Biến cố phát sinh quá đột ngột, Khương Ngưng Túy trước cửa điện bị đám quan viên chạy trốn tán loạn chen lấn nghiêng bên này ngã bên kia. Tầm mắt nàng vẫn rơi vào trên vũ đài giữa đại điện, chỉ thấy vũ cơ xung quanh Liễu Hoán Tuyết nhanh chóng tản ra, chạy trốn khắp nơi.
Mục tiêu của thích khách có thể là Nhan Y Lam, cũng có thể là Nhan Quân Nghiêu, thậm chí còn có thể là Ngô vương, nhưng nhất định không thể nào sẽ là nàng. Khương Ngưng Túy âm thầm trấn định lại, không rối loạn chạy thục mạng như đám quan viên. Cũng không biết hiện giờ là tình huống gì, có lẽ lúc này nếu tự tiện ra đại điện, một khắc sau sẽ gặp phải thích khách mai phục. So với việc mạo hiểm, không bằng dứt khoát tạm thời lưu lại trong điện theo dõi kỳ biến có lẽ sẽ thỏa đáng hơn.
Nghĩ xong, Khương Ngưng Túy đột nhiên nhìn thấy nơi nguy hiểm nhất giữa vũ đài, trong đao quang kiếm ảnh, Trì Úy một thân bạch y nhanh chóng ôm sát Liễu Hoán Tuyết bên cạnh, sau đó điểm mũi chân tung người nhảy lên, vừa lưu ý tránh thoát ám tiễn mới xẹt qua người vừa phi thân bay ra ngoài điện.
Không phải nói, Trì Úy chẳng qua chỉ biết chút quyền cước sao? Nhưng bây giờ ngay cả một người hiện đại không biết võ công như nàng cũng nhìn ra được Trì Úy không chỉ biết chút quyền cước đơn giản như vậy.
Thân ảnh Trì Úy cùng Liễu Hoán Tuyết bay qua đỉnh đầu của Khương Ngưng Túy, nháy mắt đã ra khỏi đại điện. Trong lúc Khương Ngưng Túy còn đang nghi ngờ khó hiểu, đột nhiên nghe được tiếng hô vội vàng của ngự lâm quân cách đó không xa vang lên.
"Điện hạ, nơi đây không thích hợp ở lâu, xin để chúng thần lập tức hộ tống điện hạ rời đi!"
Thuận theo âm thanh nhìn sang, chỉ thấy cách đó không xa, Nhan Y Lam chẳng biết từ lúc nào đã từ chỗ ngồi đứng lên, trước người nàng đã được ngự lâm quân vây quanh. Triệu Hàng nhanh chóng lên tiếng xin phép Nhan Y Lam, lại thấy Nhan Y Lam chỉ lạnh lùng đứng đó, không có chút ý tứ muốn tránh đi. Gió đêm lướt ngang thổi bay những sợi tóc trước trán, ánh mắt nàng lúc này lộ ra sâm hàn lãnh khốc. Nàng nhanh chóng tìm được Nhan Quân Nghiêu bên cạnh, lúc này mới đột nhiên quyết tuyệt hạ lệnh:
"Hộ tống Thái tử cùng Ngô vương rời đi trước!"
Nhan Y Lam nói xong, ánh mắt nhanh chóng lướt đi trong đám người, sau đó trầm giọng hỏi:
"Thái tử phi đâu?"
Triệu Hàng thần sắc đột nhiên trở nên hốt hoảng, vội vàng cúi đầu hô lên:
"Thuộc hạ đáng chết, hiện giờ đại điện rất hỗn loạn cho nên không phát hiện thấy Thái tử phi..."
Con ngươi đen nhánh của Nhan Y Lam lúc này trở nên sâu không thấy đáy. Đôi mắt yêu dã lộ ra hàn ý ác liệt, làm cho lòng người sinh kinh sợ.
"Bản cung bất kể ngươi dùng cách gì, lập tức tìm ra nàng!"
Triệu Hàng vốn định tiếp tục khuyên, đáng tiếc lãnh ý trong mắt Nhan Y Lam quá mức nặng nề, không cho phép Triệu Hàng tiếp tục phí lời. Triệu Hàng chỉ đành phải ôm quyền nghe lệnh.
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
Khương Ngưng Túy chưa từng nhìn thấy ánh mắt Nhan Y Lam lại lãnh liệt thấu xương như vậy, nàng cảm thấy chỉ là nhìn thôi trong lòng cũng nổi lên tầng tầng lãnh ý, ngay cả lời ra khỏi miệng cũng mang theo sát khí hừng hực, tựa hồ chỉ bằng một câu cũng có thể vô hình giết chết người. Khương Ngưng Túy cơ hồ không nhịn được hoài nghi, Nhan Y Lam mà nàng đang thấy có phải là vị Trưởng công chúa ngày thường luôn yêu nhiêu tản mạn hành sự phóng túng lỗ mãn hay không.
Mà trong tình huống khẩn cấp như vậy, Nhan Y Lam cư nhiên lại tìm nàng.
Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn bóng lưng hốt hoảng rời đi của Thái tử, trong lòng nhất thời bị thứ gì đó ngăn chặn, ánh mắt nhìn sang Nhan Y Lam cũng trở nên phức tạp khó phân.
"Thái tử phi ở đây. Là Thái tử phi! Người đâu, mau đến đây, bảo vệ Thái tử phi quan trọng hơn!"
Không biết là người nào trong lúc hoảng loạn đã phát hiện ra Khương Ngưng Túy lập tức kinh hô lên. Còn không chờ Khương Ngưng Túy có phản ứng liền cảm thấy bên tai có tiếng gió xoẹt qua sau đầu. Nàng theo bản năng xoay người, đã thấy một đạo ánh sáng lạnh lẽo chặn đầu bổ đến, nàng cả kinh lùi về sau một bước, mũi tên nhọn sượt qua bên tai nàng, suýt chút nữa thì đâm trúng.
Vốn là Khương Ngưng Túy vẫn luôn đợi ở thiên điện, lực chú ý của thích khách cũng không đặt trên người nàng. Nhưng lúc nãy ngự lâm quân hô to, lại thêm phượng bào trên người nàng liền trở nên vô cùng bắt mắt.
Mấy thích khách ám sát Nhan Y Lam bên kia đang khó khăn hạ thủ, giờ Khương Ngưng Túy lại giống như con mồi tự nộp mạng, làm sao bọn họ có thể bỏ qua.
"Thái tử phi cẩn thận!"
Triệu Hàng là người đầu tiên chạy đến, thanh âm vội vàng của hắn vang lên, ngăn cản bước chân muốn tiếp tục lui ra ngoài điện của Khương Ngưng Túy. Chỉ nghe thấy 'vụt vụt' hai tiếng, hai ám tiễn đã đâm vào phía sau cách Khương Ngưng Túy không đến một thước, nếu mới vừa rồi nàng không kịp thời dừng lại, chỉ sợ hai mũi tên đó đã cắm vào trên người nàng.
Không khí mãnh liệt lưu động, đại điện lúc này đã loạn thành một đoàn, máu tanh trộn lẫn cùng khí lạnh bị hút vào trong phổi, một cỗ vị đạo tuyệt vọng ngạt thở.
Khương Ngưng Túy quả thật có chút sợ hãi, bên cạnh không ngừng có ngự lâm quân chạy đến hộ giá ngã xuống, ai cũng không biết người kế tiếp có phải là nàng hay không.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Khương Ngưng Túy chỉ là theo bản năng kích thích quay đầu lại, tìm kiếm thân ảnh Nhan Y Lam trong một mảnh đỏ rực hỗn loạn. Nhìn thấy xung quanh người đó đều có ngự lâm quân bảo hộ, hẳn là chưa từng bị thương. Người đó vô cùng trấn định lãnh tĩnh đứng đó, ánh mắt băng lạnh nhìn chăm chăm vào Khương Ngưng Túy bên này, ánh mắt đó không giống khẩn trương lo âu, trái lại giống như đang thăm dò. Rõ ràng trước đó còn vội vàng muốn tìm được nàng như thế, hiện giờ quả thật đã tìm được nhưng lại tựa như căn bản không thèm để ý.
Ánh mắt đó làm cho lòng Khương Ngưng Túy thoáng chốc lạnh đi một nửa. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy một tên thích khách không biết từ lúc nào đã từ đại điện thoát ra, ngân kiếm trong tay lóe lên hàn quang, một mặt chém giết những ngự lâm quân ngăn cản, một mặt hướng về phía nàng tấn công đến.
Vài ngự lâm quân còn sót lại bên người Khương Ngưng Túy nhanh chóng rút lui về sau, đáng tiếc tốc độ áp sát của người kia quá nhanh. Cứ tiếp tục như vậy, Khương Ngưng Túy sẽ bị người kia bắt kịp.
Tựa hồ đã chạy không khỏi, Khương Ngưng Túy nhìn đôi mắt đỏ tươi của thích khách đã đến gần trước mặt, nhận mệnh. Không biết nếu như chết ở đây, có phải sẽ trở lại thế giới vốn thuộc về nàng hay không.
Khương Ngưng Túy nhắm chặt hai mắt, trong kinh hoảng, chỉ nghe có người thê lương hô lên:
"Trưởng công chúa!"
Tiếng gọi