Huân hương lập lờ trong Thiều Hoa điện.
Liễu Hoán Tuyết mang đến một chung trà nóng cho Nhan Quân Nghiêu, nhưng khi Nhan Quân Nghiêu chưa kịp cầm lấy tay nàng thì Liễu Hoán Tuyết đã lùi lại hai bước, xoay người ngồi xuống bên cửa sổ.
Chỉ để lại cho Nhan Quân Nghiêu một bóng lưng đạm nhiên mảnh khảnh.
Trong điện nhất thời trở nên an tĩnh, Liễu Hoán Tuyết tựa vào chấn song không biết đang suy nghĩ cái gì, Nhan Quân Nghiêu ngồi trước bàn lật xem tấu chương, nhưng chung quy luôn tỏ ra có chút không yên lòng, ánh mắt của hắn luôn nhìn về phía Liễu Hoán Tuyết, nhưng chỉ thấy được bóng lưng trầm mặc của nàng.
"Thôi Doanh đã chết nhiều ngày rồi, tuy ta đã tuyên bố là nàng ta mất vì bệnh, nhưng Thôi gia chung quy vẫn là người của Thái úy, ta vẫn phải cho Thái úy cùng Thôi gia một câu trả lời."
Lời của Nhan Quân Nghiêu thành công kéo lại tinh thần của Liễu Hoán Tuyết, lòng nàng căng thẳng nhưng thần tình trên mặt vẫn nhu hòa.
"Thái tử cứ tùy ý an bài một nguyên do là được, phụ thân và Thôi gia đều không phải là người không nói lý, tự nhiên sẽ tiếp nhận."
"Hoán Tuyết, nàng thật sự cho rằng ta không biết chút gì sao?" Nghe ra Liễu Hoán Tuyết đang giả ngốc cùng mình, Nhan Quân Nghiêu không vui đặt tấu chương trong tay xuống, mày hơi nhíu, kiềm chế cơn giận.
"Trì Úy không thể lưu được nữa."
"Nàng là người của ta." Liễu Hoán Tuyết gả vào Đông cung ba năm, tính tình luôn nhu hòa, xử sự khôn khéo, đừng nói là với Thái tử mà tất cả những phi tần lớn nhỏ trong Đông cung đều chưa từng hồng mặt. Duy chỉ những khi đối mặt với Trì Úy, sự cường thế cùng sắc sảo trong xương mới có thể xem như kiếm ra khỏi vỏ, triển lộ tài hoa.
"Chuyện này ta tự có tính toán, Thái tử không cần quan tâm, ta tất nhiên sẽ không liên lụy Thái tử cùng phụ thân."
Nhan Quân Nghiêu lắc đầu, dường như không biết phải làm sao với sự cố chấp của Liễu Hoán Tuyết, lại tựa như đang cười sự ngốc nghếch của nàng.
"Hoán Tuyết, nàng cho là trong hoàng cung rộng lớn này, muốn giữ được một người là chuyện đơn giản sao?"
"Ta biết." Liễu Hoán Tuyết chậm rãi nhắm mắt, dưới ánh nến chập chớn, tất cả biểu tình trên gương mặt trắng nõn của nàng cũng trở nên vừa yếu ớt lại mang theo quật cường, giống như chỉ cần vừa chạm vào sẽ vỡ tan.
"Trì Úy theo ta vào cung ba năm, trong ba năm nay, nàng vì ta xuất sinh nhập tử, trong tay dính bao nhiêu máu tươi, chỉ có ta cùng nàng là rõ ràng nhất. Nếu không có nàng, ta cũng không sống đến hôm nay. Nếu Thái tử muốn ta từ bỏ Trì Úy, bất luận thế nào ta cũng không làm được."
Từ đầu đã nghĩ đến thái độ của Liễu Hoán Tuyết, Nhan Quân Nghiêm nhìn nàng thật sâu, cất lời:
"Hoán Tuyết, nàng đối với một hạ nhân cũng có thể để tâm như vậy, vì sao chỉ duy đối với ta lại lãnh đạm như thế?"
Lời nói của Nhan Quân Nghiêu lộ ra vài phần bất đắc dĩ, Liễu Hoán Tuyết nghe xong, ánh mắt hơi rũ xuống, đạm nhiên hồi đáp:
"Là vì gần đây ta có chỗ nào làm chưa thỏa đáng sao?"
"Nàng rất tốt." Tốt đến không thể bắt bẻ, cho dù là đối nội hay đối ngoại, Liễu Hoán Tuyết đích xác cũng coi như xứng với chức vị Trắc phi. Nhan Quân Nghiêu nghĩ xong, dường như có chút mất mát, nói:
"Nàng chỗ nào cũng tốt."
Thế nhưng cũng bởi vì quá tốt, cho nên khiến Nhan Quân Nghiêu ngay cả trách cứ cũng không biết nên nói thế nào.
Liễu Hoán Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt luôn yêu kiều như nước mùa xuân dường như đều động lại, không khỏi nổi một chút rung động.
"Nhưng Thái tử vẫn không hài lòng, không phải sao?"
Tựa như là bị chạm trúng chỗ đau, Nhan Quân Nghiêu đột nhiên đứng lên.
"Bởi vì lòng nàng không ở trên người ta!"
Sắc mặt của Liễu Hoán Tuyết lúc này càng tái nhợt, dường như những lời này không chỉ xé vỡ vết sẹo của một người. Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn để Nhan Quân Nghiêu nhìn thấy sự ưu tư trong mắt nàng, như vậy, hắn cũng sẽ không thấy được hận ý trong mắt nàng giờ khắc này.
"Ta đã là người của Thái tử, đời này cũng là vậy." Liễu Hoán Tuyết hít sâu một hơi mới có thể đem những lời này hoàn chỉnh nói ra.
"Còn lại, xin Thái tử không nên quá làm khó ta."
Nhan Quân Nghiêu bị lời này của Liễu Hoán Tuyết đâm đau, hắn lắc đầu cười khổ:
"Ta vẫn nhớ, lúc ban đầu nàng không phải như vậy."
Nhan Quân Nghiêu nhớ rõ, vào tết trung thu năm năm trước, đó là lần đầu tiên hắn gặp Liễu Hoán Tuyết. Kinh diễm, chỉ một cái liếc mắt, đã mang cho hắn rung động to lớn như thế, đến tận vô số ngày đêm sau đó, mỗi lần nghĩ đến Liễu Hoán Tuyết, hắn luôn nhớ đến cái đêm mỹ lệ kia.
Hắn chưa từng thấy cô nương nào cười đẹp như vậy, mi mắt cong cong tạo thành hai vầng trăng khuyết, bên trong còn chứa ánh sáng yêu kiều, nhất cử nhất động đều lộ ra phong tình, lời nói lại không mất đại khí cùng trầm tĩnh, thế nhưng cũng mang theo sức sống cùng giảo hoạt độc hữu của thiếu nữ. Nàng một thân phấn sắc, trong ánh chiều của Ngự hoa viên cực kỳ giống như tiên tử lạc vào phàm trần, tinh nghịch không biết sợ hãi.
Toàn bộ yến hội hôm đó, trong mắt hắn chỉ có nàng.
Thật vất vả yến hội mới kết thúc, hắn vờ như vô tình ngăn nàng ở Ngự Hoa viên, đáng tiếc vì quá mức khẩn trương mà hắn đã trượt chân rơi xuống hồ nước. Còn chưa kịp phản ứng, cả người hắn đã chìm sâu xuống, hắn vừa định kêu cứu, đột nhiên một đôi tay đã nắm chặt hắn, kéo lên bờ.
Hắn vẫn chưa tỉnh hồn, ngồi ở bên bờ hồ vỗ ngực hít thở, đến khi kịp phản ứng, nghiêng đầu sang đã thấy nàng đang quỳ ngồi bên người hắn, vài lọn tóc bị nước bắn vào, dít sát trên mặt, nhìn bộ dáng chật vật đó của hắn, nàng bật cười khanh khách.
Dưới trăng, gương mặt nàng càng lộ ra nét nhu hòa, ánh sáng bạc tản ra trên làn da trắng nõn, trái tim của hắn nhảy loạn lên. Đến tận nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại, có lẽ chính vào một khắc đó, hắn đã sớm vì nàng mà tự quy định phạm vi của mình. Hắn ngốc ngốc nhìn nàng đang cười rất vui vẻ, cho đến tận khi nàng phủi xiêm y đứng lên, hắn mới tỉnh hồn, rụt rè mời nàng lưu lại ngắm trăng.
Nhưng nàng chỉ cười lắc đầu, cũng không biết là nhớ đến chuyện gì, đôi mắt nàng đột nhiên tỏa sáng như ánh sao. Nàng nói, trong phủ còn có người chờ nàng về cùng ngắm trăng.
Hắn nghe vậy, liền cười tươi hơn, hắn hỏi, trên đời này làm gì còn có nơi nào thích hợp để ngắm trăng hơn trong cung chứ?
Nàng vẫn chỉ cười, tựa hồ đang cười sự cổ hủ của hắn, nàng căn bản không quan tâm có thể thưởng thức trăng sáng bao nhiêu, nàng chỉ quan tâm cùng ai ngắm trăng.
Một khắc kia, nụ cười của nàng lại mỹ lệ như vậy, thỏa mãn như thế, dường như nàng đã có cả thiên hạ, đã không cầu gì nữa. Chỉ vì nụ cười này mà hắn ngẩn ngơ, đến khi khôi phục tinh thần, nàng đã đi xa, một thân phấn y dưới ánh nguyệt quang càng ngày càng khuất xa, đến khi chỉ còn là một điểm mơ hồ.
Sau hôm đó, suốt mấy đêm, trong đầu hắn mong nhớ tất cả chỉ là hình bóng của nàng, từng cái nhăn mày từng nét cười. Rốt cuộc hắn cũng không thể kiềm chế được, tốn mất một khoảng thời gian, cuối cùng đã tra ra được thân phận của nàng, thì ra chính là trưởng nữ Thái úy Liễu gia, Liễu Hoán Tuyết.
Chỉ là hoàng cung lớn như vậy, hắn quý vì Thái tử, tự nhiên không thể xuất cung. Vì vậy, tuy hắn nhớ nàng đến phát điên nhưng hơn nửa năm qua cũng không tìm được cơ hội để gặp nàng.
Cho đến tận khi phụ vương cố ý hỏi, nói tuổi của hắn đã không nhỏ, đã đến thời gian nạp thú tần phi, hỏi hắn có nhìn trúng ai hay chưa, hắn không chút nghĩ ngợi liền lập tức đáp:
"Liễu gia, ta chỉ cần nữ nhi của Thái úy Liễu gia."
Môn đăng hộ đối, trời đất tác thành. Nhan vương tất nhiên không có lý do gì phản đối, cuộc hôn sự này theo một đạo thánh chỉ lập tức được tiến hành, theo quy định trong hoàng cung. Hắn triều tư mộ tưởng hơn nửa năm, rốt cuộc có thể cưới được cô nương mà hắn thương nhớ.
Đáng tiếc, khoảnh khắc hỉ khăn được vén lên, máu huyết cả người hắn tựa hồ đông lại, hỉ cân* rơi xuống đất, hắn thật không dám tin vào mắt mình. Đó không phải nàng, tâm tâm niệm niệm chờ mấy trăm ngày đêm đăng đẳng, lại không phải là nàng.
(*cái móc dùng để vén khăn.)
Hắn tức giận đến tím mặt, xé nát tất cả hỉ tự đỏ thẫm, phá hủy tất cả đồ dùng tân hôn, mạnh bạo siết chặt bả vai tân nương chất vấn, tại sao là ngươi, rõ ràng người ta muốn cưới không phải ngươi.
Tân nương làm sao chứng kiến qua chuyện kinh sợ như vậy, nét mặt hoa dung thất sắc, lập tức báo lại đúng sự thật về cái đêm mà Nhan Vương ban hôn, tỷ tỷ của mình đã sớm chạy trốn ra khỏi phủ, không biết tung tích. Thái úy tìm không được, lại lo lắng việc kháng chỉ này khai ra sẽ bị Nhan Vương trách tội, tình thế ép buộc nên không thể làm gì khác hơn là gả thứ nữ của mình vào cung, dự định lừa gạt qua ải.
Thái úy thiên tính vạn tính, lại ra một chiêu quá ngu ngốc, không ngờ rằng hắn đã yêu nàng si cuồng, hình dáng của nàng cứ ngày đêm luẫn quẫn trong đầu hắn, làm sao có quên? Lại thế nào có thể dùng người khác thay thế?
Giấy chung quy không gói được lửa, chuyện đêm hôm đó đã kinh động đến Nhan Vương, Nhan Vương tức giận, liền hạ lệnh bắt hết tất cả bốn mươi mấy người của Liễu gia đưa vào đại lao chọn ngày tái thẩm. Khi quân chính là đại tội, mang cả nhà ra trảm cũng không quá đáng, nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía, dân chúng truyền miệng, chân tướng càng thêm khó bề phân rõ.
Một nhà Thái úy sẽ thế nào, hắn đã không muốn quản, nhưng điều hắn không nghĩ ra là, nàng tại sao lại muốn chạy trốn? Lại trốn đi đâu? Tại sao ngay cả người của triều đình cũng không tìm được nàng, rốt cuộc nàng đã đi đâu?
Khốn khổ chờ một tháng, cuối cùng cũng có tin tức của nàng, nhưng là do nàng tự chui đầu vào lưới. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ đêm đó, trong mắt nàng đã không còn nét