Rời khỏi Phượng Nghi cung, Khương Ngưng Túy rốt cuộc không nhịn được mà dừng bước chân, bởi vì bận tâm đến vết thương trên vai Nhan Y Lam, động tác của Khương Ngưng Túy căn bản không dùng bao nhiêu lực đạo, trái lại càng có phần dè dặt.
"Muốn đi đâu?"
Nghe ra trong ngữ khí của Khương Ngưng Túy mang theo không vui cùng nghi ngờ, Nhan Y Lam xoay đầu, một đôi mắt phượng u thâm bình tĩnh nhìn nàng, lời nói ra lại không bình thản như biểu tình của nàng.
"Xuất cung."
Xuất cung?
Khương Ngưng Túy còn chưa kịp chuẩn bị, thần sắc nàng đông lại, trở tay muốn tiếp tục thoát khỏi bàn tay của Nhan Y Lam, trầm giọng nói:
"Hồ nháo."
Từ khi Khương Ngưng Túy chuyển kiếp đến đây vẫn luôn ở trong hậu cung, đừng nói là xuất cung, nàng thậm chí ngay cả tiền điện của hoàng cung cũng chưa từng đến. Nghĩ vậy, lòng Khương Ngưng Túy có chút thấp thỏm, nào ngờ Nhan Y Lam căn bản không để tâm đến khàng nghị của Khương Ngưng Túy, trái lại tiếp tục kéo nàng đi đến xe ngựa đã sớm chờ bên ngoài Phượng Nghi cung.
Ngay cả xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong, xem ra Nhan Y Lam đã sớm có chuẩn bị với việc xuất cung lần này. Khương Ngưng Túy ngây ngốc ngưng thần suy nghĩ một chốc, Nhan Y Lam đã đẩy nàng lên xe, sau đó cũng khom người đi vào, ngồi xuống cạnh nàng.
Từ trước đến giờ, tâm tư của Nhan Y Lam đều khó dò, mỗi khi đã hạ quyết tâm làm chuyện gì, căn bản không có cách nào thay đổi, Khương Ngưng Túy dần dần cũng đã hiểu rõ tính tình bá đạo quyết tuyệt của nàng, vì vậy cũng biết rõ lần này nàng cũng sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý. Nghĩ xong, xe ngựa cũng chậm rãi lên đường, thùng xe lay động, hai ngươi cũng vì vậy mà áp sát vào nhau, Khương Ngưng Túy quan sát buồng xe rộng rãi sáng ngời, rõ ràng là nơi này có thể đủ không gian để hai người ngồi đối diện, nhưng Nhan Y Lam lại cố ý chọn ngồi gần nàng.
"Rốt cuộc ngươi đang có chủ ý gì?" Màn che bị gió thổi lật phật, thuận thế nàng cũng vén lên nhìn, cảnh sắc xám trắng bên ngoài liền đập vào mắt, nỗi bất an trong lòng Khương Ngưng Túy cành mãnh liệt.
"Xuất cung để làm gì?"
Nhan Y Lam tựa vào bên trong buồng xe, nàng hơi khép mắt, mái tóc dài như thác thuận thế trượt xuống che lại vẻ mặt của nàng. Khương Ngưng Túy nhìn sườn mặt kia, chỉ thấy khóe miệng luôn câu lên của nàng giờ lại đang mím chặt, dường như đang cực lực ẩn nhẫn chuyện gì đó, nhìn càng lộ ra thúy nhược cùng lãnh mạc.
"Ồn ào chết được."
Nhan Y Lam thấp giọng oán trách một câu, sau đó đầu lại nghiêng sang một bên, rơi xuống đầu vai Khương Ngưng Túy. Khoảng khắc chạm vào, Nhan Y Lam có thể cảm nhận rõ ràng bả vai của Khương Ngưng Túy cứng đờ, nàng thầm buồn cười, khóe môi ủ rũ lúc này mới nặng nề cong lên, đáng tiếc cơn đau bên vai giống như có vô vàn mũi tên đâm vào xương. Nàng mệt mỏi khép mắt lại, thậm chí ngay cả khí lực cười nhạo Khương Ngưng Túy cũng không có.
E vẫn là...có chút quá miễn cưỡng.
Phát hiện Khương Ngưng Túy giật giật bả vai muốn ngồi dậy, Nhan Y Lam vừa định nói gì đó nhưng không biết khí tức sao lại động đến ngực, khiến nàng ho khan một trận khó kiềm lại. Không kiên nhẫn nhíu mày, thanh âm bởi vì kiềm chế thương thế mà càng trở nên thấp khàn như có như không:
"An tĩnh một chút."
Trên đời này, đại để không còn ai có thể vô lại không nói lý như Nhan Y Lam, tự tiện gối lên vai người khác không nói, lại còn không cho phép người khác lên tiếng phản đối. Sắc mặt Khương Ngưng Túy trầm xuống, nghiêng đầu yên lặng nhìn Nhan Y Lam, trong xe ngựa tĩnh mật thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi qua, lãnh phong làm mái tóc dài trên vai Nhan Y Lam tán loạn, tóc đen như mực, bừa bộn tung bay, càng làm gương mặt nàng trở nên tái nhợt không chút huyết sắc.
Trong trí nhớ của nàng, Nhan Y Lam có thể cường thế, cũng có thể ngoan tuyệt, có thể trêu đùa cũng có thể tức giận mắng người, nhưng Khương Ngưng Túy chưa bao giờ thấy nàng yếu ớt như hôm nay. Dường như người đứng ở nơi cao nhất như Nhan Y Lam từ đầu đã định sẵn, nàng chỉ có thể cường đại mà không cho phép có một tia thúy nhược.
Ánh mắt của Khương Ngưng Túy đọng lại trên sườn mặt của Nhan Y Lam, chưa bao giờ nàng ý thức được rõ ràng như giờ khắc này, cho dù bề ngoài Nhan Y Lam nhìn có cường đại đi nữa, nàng chung quy cũng chỉ là một nữ tử, bỏ đi quyền lực cùng thủ đoạn mà bên ngoài phó thác cho nàng, nhưng cốt tủy nàng vẫn vô cùng mảnh mai.
Trái tim Khương Ngưng Túy tựa như bị khoét ra một lỗ hổng, cánh cửa lòng đã phủ bụi nhiều năm hình như đang từ từ nứt ra, băng đá vào giờ khắc này đều hóa thành nước mùa xuân, chậm rãi chảy trong ngực. Nàng vốn không biết, chỉ ngắm nhìn một người mà trong lòng cũng có thể càm thấy yên bình nhu nhuyễn như vậy.
Xe ngựa một đường lay động ra đến Tuyền Vũ môn, Khương Ngưng Túy tùy ý Nhan Y Lam gối lên vai mình chìm vào giấc ngủ, các nàng cứ như vậy tựa vào nhau, trong buồng xe rộng rãi chỉ có hai người, tựa như cả đời đã trôi qua, nhưng Khương Ngưng Túy biết chuyện này là không thể.
Khương Ngưng Túy vĩnh viễn không thể nào là vị Thái tử phi ôn nhuận thiện lương trong lòng Nhan Y Lam, ánh mắt Nhan Y Lam nhìn nàng cũng vĩnh viễn chỉ nhìn thấy bộ dáng Thái tử phi, không phải là nàng. Dù vậy, Khương Ngưng Túy cũng không nỡ từ bỏ để Nhan Y Lam đi một mình.
Cho dù suốt cả cuộc đời này, nàng bất quá chỉ là thế thân của người khác, cho dù nàng vĩnh viễn không thể nói chân tướng sự thật cho Nhan Y Lam, nhưng vậy thì có làm sao? Triều đình phong vân đột biến, biến ảo khó lường, để một mình Nhan Y Lam chống đỡ, nàng làm sao có thể nhẫn tâm, nói nàng không biết tự lượng sức mình cũng được, tự mình đa tình cũng được, con đường này, nàng muốn đi cùng Nhan Y Lam.
Nàng luyến tiếc để Nhan Y Lam tiếp tục một mình đối mặt điêu linh. Cho dù không tránh khỏi vận mệnh, có người cùng chung vẫn là tốt hơn.
Không biết ngồi trong xe ngựa bao lâu, Khương Ngưng Túy đột nhiên cảm thấy bắt đầu có tiếng người, ban đầu chỉ là tốp năm tốp ba nói nhỏ, dần dần trở nên huyên náo. Nàng bát giác vén màn xe nhìn một chút, lúc này hoàng hôn đã bao phủ, Lâm An thành đăng hỏa huy hoàng, nhân ảnh trùng điệp, bốn phía giăng đèn kết hoa, phồn hoa cảnh tượng, khách đi đường kết thành từng đoàn đi bên cạnh xe ngựa, lưu lại nhưng gương mặt cực kỳ vui vẻ.
Những cung nữ trong cung trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc của các nội quan, biểu tình trên mặt ngoại trừ cung kính chỉ có a dua nịnh hót, nhưng những bách tính nơi đây lại không giống, bọn họ cho dù là cười, khóc, đánh nhau, ầm ĩ....tất cả đều phát ra từ phế phủ, dáng vẻ tùy tâm sở dục như vậy, Khương Ngưng Túy rốt cuộc không nhớ nổi đã bao lâu rồi chưa thấy qua.
Sắc trời càng ảm đạm, người trên đường lại càng nhiều, tiếng cười đùa không che giấu được truyền vào trong xe ngựa, bả vai đã có chút chết lặng của Khương Ngưng Túy nháy mắt nhẹ hẫng. Nang xoay đầu, thấy Nhan Y Lam từ từ nâng người lên, có chút mệt mỏi mở mắt, sau đó nâng mắt nhìn nàng.
Nhan Y Lam