Chúc mừng năm mới nha các tềnh iu ^0^
Nãy up nhanh quá nên bị nhầm. Sorry~~
***
Khương Ngưng Tuý đã lâu rồi chưa trở về Đông Cung. Lần này trở lại, không biết có phải do đêm đông thực lạnh không mà nàng nhìn Đông Cung tráng lệ trước mặt, lại thấy áp lực đến khôn cùng.
Lúc này đã là đêm khuya, ngoài cửa Đông Cung chỉ le lói chút ánh sáng nhạt nhoà. Phượng liễn một đường đi vào Chiêu Linh Điện, cảnh vật lọt vào tầm mắt Khương Ngưng Tuý vẫn hệt như khi nàng rời đi, lặng im đến hiu quạnh.
Lục Hà cùng Xích Trúc đã đợi sẵn ngoài cửa điện, khi thấy phượng liễn dừng lại, Lục Hà lập tức bước tới mà cười đến toả nắng:
"Nương nương, ban đêm lạnh, thỉnh người nhanh vào trong điện".
Hiếm khi mới có một người hoan nghênh mình trở về, nên gương mặt băng lãnh của Ngưng Tuý cũng thoáng một chút nhu hoà. Nàng im lặng gật đầu rồi bước vào Chiêu Linh Điện.
Bên trong Chiêu Linh điện ấm áp như mùa xuân, Khương Ngưng Tuý cởi bỏ áo choàng đi vào nội điện. Thấy Xích Trúc bưng trà nóng tới, nàng tiếp nhận rồi hỏi:
"Làm sao các ngươi biết được ta trở về?"
"Hồi nương nương, là thái tử cố ý sai người đến thông báo."
Khương Ngưng Tuý diện vô biểu tình cúi đầu uống một ngụm trà nóng, trong lòng nhất thời không rõ là thấy thoải mái hay mất mát. Rõ ràng là Nhan Y Lam để nàng rời đi, nên chắc chắn cũng sẽ không hỏi đến hành tung của nàng nữa. Dù trong lòng hiểu rõ mà vẫn không tránh khỏi một tia khó chịu, lồng ngực trống trơn khiến nàng không cảm nhận được mùi vị gì.
Sau một lúc đắm chìm trong cảm xúc, Khương Ngưng Tuý mới ngẩng đầu nặng nề hỏi tiếp:
"Thái tử còn căn dặn gì không?"
"Không có." Xích Trúc nghĩ nghĩ một lúc rồi lại nói:
"Thái tử chỉ phân phó, canh giờ hôm nay đã muộn, không muốn quấy rầy nương nương nghỉ ngơi nên ngày khác sẽ tới Chiêu Linh điện ạ."
Khương Ngưng Tuý cười lạnh trong lòng, ngoài mặt cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng gật đầu rồi phất tay cho Xích Trúc lui ra.
Chiêu Linh điện vốn đã lạnh lẽo nay không còn bóng người, cả đại điện như càng chìm trong lặng yên. Khương Ngưng Tuý không thấy buồn ngủ, nàng một mình bước đến bên cửa sổ. Dưới ánh trăng xa xôi, một trận gió lạnh ùa vào khiến nội tâm nàng càng thêm hoang vắng.
Bỗng, tiếng tiêu trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, giữa gió rít thảm thiết như đang khóc đang nói, khiến người nghe trong lòng trở nên nặng nề, như cuốn bị vào lạc cảnh kỳ lạ. Khương Ngưng Tuý yên lặng đứng bên cửa sổ nghe thật lâu, cho đến khi thanh âm đó im bật nàng mới đưa tay khép cửa sổ lại, xoay người tựa vào hiên cửa sổ thất thần.
Xem ra đêm nay, không chỉ có một mình nàng mất ngủ.
----
Thời điểm Nhan Quân Nghiêu đúng hẹn mà đi vào Chiêu Linh Điện, đã là qua ngọ thiện ngày hôm sau.
Lúc này Khương Ngưng Tuý đang yên lặng xem sách bên cửa sổ, nghe tiếng nội quan thông báo nàng cũng không vội vã đứng dậy mà vẫn chuyên chú lật xem. Cho tới khi thấy Nhan Quân Nghiêu bước vào đại điện, nàng mới hờ hững buông sách trong tay mà đứng dậy nghênh đón.
"Bái kiến thái tử."
Khương Ngưng Tuý vẫn duy trì tư thế hành lễ, mà Nhan Quân Nghiêu lạnh mắt nhìn, lướt qua nàng đi thẳng vào trong rồi phất tay ngồi xuống.
"Nàng còn biết phải về ư?"
Không khí vẫn giằng co cho đến khi Xích Trúc dâng trà lên, Nhan Quân Nghiêu khẽ lướt nhẹ trên nắp, lời nói đầy mỉa mai.
Mới trước đây, thái độ của Thái tử với nàng vẫn còn vài phần nhu tình, tuy không tính là săn sóc nhưng cũng xem như là ôn nhu. Nhưng là giờ đây ánh mắt Nhan Quân Nghiêu nhìn nàng, không những không vui mà còn là chán ghét không thèm che giấu.
Khương Ngưng Tuý nghe câu hỏi liền đứng dậy đi tới, nhàn nhat trả lời:
"Ta dù sao cũng là người trong cung Thái tử, tự nhiên là phải về."
Đối với lời giải thích này, Nhan Quân Nghiêu chỉ cười lạnh cũng không thèm phản bác gì. Hắn bất động thanh sắc liếc nhìn Khương Ngưng Tuý, lại nói:
"Nghe nói nửa đêm hôm qua có Thái y ra vào cung của Hoàng tỷ, sắc mặt nghiêm trọng không biết là có việc đại sự gì. Ngưng Tuý, việc này nàng cũng biết chứ?"
Nét mặt Khương Ngưng Túy không có gì khác thường nhưng trong lòng đều là căng thẳng, nàng lắc đầu nói:
"Việc này ta không biết."
Tựa như đã sớm đoán được thái độ của nàng, Nhan Quân Nghiêu lạnh giọng cười, không có tiếp tục hỏi nữa mà chuyển đề tài khác:
"Lại nói chuyện Doanh phu nhân bị ám hại, nàng chắc hẳn cũng biết. Nếu không tận tay bắt được hung thủ thì ta biết nói sao với Thôi gia đây. Ngưng Tuý, nàng có manh mối gì không?"
Im lặng một lát Ngưng Tuý mới nói:
"Dù sao ta với Doanh phu nhân cũng chỉ là sơ giao, lui tới gặp mặt cũng không nhiều lắm, việc này chỉ sợ khó có thể thay thái tử phân ưu."
Nhan Quân Nghiêu cười đến bí hiểm:
"Nhưng sao ta nghe nói trước đây Doanh phu nhân từng ngộ hại nàng trong Chiêu Linh điện. Lúc đó quan hệ cũng hai người hẳn là không tốt lắm."
Khương Ngưng Tuý nghe tới đây, đôi mắt thanh minh nhất thời trầm xuống, gương mặt lại đột nhiên kéo giãn, cười lên:
"Thái tử hỏi như vậy làm thần thiếp chợt nhớ tới một việc." Nàng dừng lại một chút, đôi mắt liếc qua Nhan Quân Nghiêu rồi lãnh đạm nói:
"Hôm đó Doanh phu nhân có ý hại ta, may nhờ có Trắc phi nhắc nhở ta mới không trúng kế. Sau rồi ta lại nghe hạ nhân gác cửa nói, khi ra ngoài Chiêu Linh điện, Trắc phi cùng Doanh phu xảy ra chút tranh cãi trong lời nói, hai nàng rời đi cũng không vui vẻ lắm."
Bàn tay Nhan Quân Nghiêu cầm chén trà đột nhiên nắm chặt, hắn vội liếc ngang Khương Ngưng Tuý, giả vờ bình tĩnh nói:
"Việc này ta rốt cuộc vẫn chưa được biết, may mà hôm nay nàng nói."
Khương Ngưng Tuý khẽ cười, thần sắc nàng ngày càng lãnh đạm.
"Có biết hay không cũng có gì quan trọng đâu, Thái tử thích Trắc phi như vậy, nàng được ngàn vạn sủng ái có lý gì mà phải so đo cùng tiểu nhân chứ?"
Người nói vô tâm, người nghe lại cố ý. Lời Khương Ngưng Tuý chẳng qua chỉ là câu nói nhẹ nhàng nhưng vào tai Thái tử lại thoáng có ý tứ hàm xúc. Hắn cau mày nhìn Khương Ngưng Tuý, ánh mắt sâu kín âm u cười:
"Việc này ta tự đi điều tra. Nếu thật sự có liên quan đến Hoán Tuyết, ta sẽ không bao che cho nàng ấy."
"Đó là chuyện đương nhiên." Khương Ngưng Tuý thuận miệng đáp lại, sau lại chuyển đề tài cực kỳ tự nhiên. Nàng nói:
"Mới vừa rồi lật xem lại sử ký có một đoạn đề cập tới tục danh của phụ thân. Đáng tiếc có rất nhiều việc ta đều quên cả cho nên cũng không biết ghi chép đó thật giả thế nào. Bởi vậy, thỉnh nhờ Thái tử cao minh giải thích cho nghi hoặc