Editor: Ngưng_chưa_18
----
Tia chớp đang gào thét bên ngoài Trầm Nhạn Các, từng giọt mưa rơi tí tách theo tiếng sấm vang dội truyền vào trong điện, rải lên mặt đất một mảnh áng sáng trắng bệch.
Trong điện không ai dám hé một lời, trái tim của mọi người đều theo lời từ chối của Trì Uý mà treo trên cổ họng.
Tựa như căn bản không mấy kinh ngạc trước hành động kháng chỉ của Trì Uý, Nhan Y Lam thổi nhẹ lớp khói từ tách trà trong tay, đôi mắt xuyên qua màn khói mờ đang từ từ toả ra thẳng tắp nhìn đến Trì Uý. Sau đó nàng lại rũ mắt, cười đến không chút để ý:
"Ngươi có biết hậu quả của việc kháng chỉ là gì không?"
Trì Úy thần tình lạnh nhạt, gặp biến không sợ hãi nói:
"Thuộc hạ biết."
"Vậy ngươi có biết...." Nhan Y Lam vừa dứt câu, nụ cười trên mặt trong nháy tựa như kết băng, nàng phản thủ ném tách trà lên bàn, trầm giọng uy hiếp:
"Hoàng thân quốc thích, há có thể cho ngươi tùy ý trêu đùa?"
Tách trà mạnh mẽ ngã trên bàn, làm mọi ngươi cả kinh không khỏi hít sâu một hơi. Nhưng nguyên nhân khiến người ta khiếp đảm, thật sự là ở lời phản vấn không giận tự uy của Nhan Y Lam, từng câu từng chữ như quả chuỳ nện vào tim, khiến mọi người phải run rẩy.
Liễu Hoán Tuyết chợt đứng bật dậy, nàng vội vàng tiến tới hai bước, còn chưa kịp tới góc điện để cầu tình, khóe mắt đã thấy Trì Úy rũ mi, cướp lời nàng:
"Thỉnh trưởng công chúa ban tội."
Câu nói của Trì Uý cường ngạnh kéo lại bước chân của Liễu Hoán Tuyết. Nàng nghiêng đầu, bất động thanh sắc nhìn Liễu Hoán Tuyết, đã thấy Hoán Tuyết cũng đang ngóng nhìn mình. Đôi mắt của nàng đong đầy nước mắt, tựa hồ chỉ chút nữa sẽ lập tức rơi khắp vạt áo. Nàng tuyệt vọng hướng Trì Uý lắc lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ bi thương.
Cho đến lúc này Liễu Hoán Tuyết nhìn gương mặt đạm nhiên không mảy may sợ hãi của Trì Uý, chỉ cảm thấy tất thảy lời nói hành động của Trì Uý giống như đã chuẩn bị từ lâu, là để trả thù sự phản bội ba năm trước của nàng, trả thù nàng những năm nay không quả quyết. Trì Uý cơ hồ lấy chính sinh tử của mình để trả thù nàng.
Bóng lưng đơn độc của Liễu Hoán Tuyết phản chiếu dưới ánh đèn, yếu ớt tựa như chỉ một chút nữa là sụp đổ. Trì Uý im lặng thu hồi tầm mắt, trong khoảnh khắc chỉ cảm thấy đau đến khó mà thở.
Hoán Tuyết, rốt cuộc tới khi nào nàng mới hiểu? Ta trước đây đã lựa chọn không rời khỏi nàng, vậy thì hôm nay cũng sẽ không rời đi trước.
Bất luận là xuất phát từ lý do gì, nàng có thể lựa chọn từ bỏ ta, nhưng không có quyền mang ta tặng cho người khác.
Trước đây ta từng đáp ứng nàng, đời đời kiếp kiếp đều bồi ở cạnh nàng, vĩnh viễn không rời bỏ. Ta nói được, sẽ làm được.
Nếu nói nuối tiếc, ta chỉ có chút khổ sở là không thể ở bên nàng đến bạch đầu. Hậu cung hiểm ác, không thể thủ hộ ở cạnh nàng, ta thuỷ chung là không an tâm.
Ánh mắt giao nhau của Trì Uý cùng Liễu Hoán Tuyết cũng không thể thoát được đôi mắt của Nhan Y Lam. Phượng mâu híp lại, cả người tràn ngập khí thế uy hiếp lẫm liệt. Ánh mắt băng lương lãnh mạc tràn ngập sát khí.
------
Khương Ngưng Tuý im lặng đứng ở nội điện tất nhiên phát hiện vẻ mặt của Nhan Y Lam, đọc được ý nghĩ trong đôi mắt lạnh băng kia, đáy lòng nàng bỗng trầm xuống. Ánh mắt này nàng rất quen thuộc, bên trong tràn đầy lãnh mạc vô tình.
Nếu như nàng không làm chút gì đó, Trì Uý sợ là sẽ phải chết.
Nghĩ như vậy, ánh mắt nàng đảo qua Thanh Phù đang quỳ gối trước mình, chủ ý vốn đã quyết định lại không khỏi chần chừ. Tuy rằng Trì Uý đối với nàng có ân, nhưng nếu bởi vì vậy mà đặt Nhan Y Lam lên nơi đầu sóng ngọn gió này, nàng làm không được.
Xoay người đi tới hướng cửa hông của nội điện, Khương Ngưng Tuý vẻ mặt ngưng trọng. Cước bộ nàng càng lúc càng nhanh, dần dần biến mất ở sau điện.
Mưa to gió lạnh táp vào cửa sổ, sườn mặt nửa bên của Nhan Y Lam ẩn trong bóng tối, thoạt nhìn thật lạnh lùng. Nàng hơi hơi câu khoé môi, mạt độ cong này chẳng những không làm tan đi vẻ mặt băng lãnh của nàng, ngược lại còn làm cho đôi phương mâu tinh xảo kia càng trở nên bất cận nhân tình.
Ngoài điện gió lạnh thét gào, tiếng mưa rơi cứ tí tách vang lên như vô tận, trong điện lại yên tĩnh đến doạ người, không khí tràn ngập hơi lạnh quỷ dị.
Trì Uý tự nhiên không thể tha, giữa lúc Nhan Y Lam đang suy nghĩ luận xử thế nào, đột nhiên cửa đại điện bị đẩy ra, thanh âm của nội quan từ bên ngoài truyền tới, mang đến một tia sinh cơ trong Trầm Nhạc các túc tĩnh.
"Thái tử phi đến!"
Chậm rãi tiến vào đại điện, Khương Ngưng Túy có thể cảm giác được ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về nàng, có thăm dò cũng có nghi hoặc, có lạnh nhạt cũng có mãnh liệt , mà ánh mắt nóng bỏng ấy, chẳng cần phí công suy đoán, Khương Ngưng Túy cũng biết là đến từ ai.
Khương Ngưng Túy luôn ẩn thân ở bên trong điện, Nhan Y Lam không phải là không biết, vốn tưởng rằng Khương Ngưng Túy đã rời đi, cũng không ngờ rằng nàng lại thay đổi phương thức, xuất hiện càng quang minh chính đại hơn.
Trong lòng bỗng dâng lên một trận phiền muộn, tầm mắt Nhan Y Lam nhàn nhạt rơi vào trên người Khương Ngưng Tuý, ý tứ trong đó lại làm cho Khương Ngưng Túy cảm thấy quanh thân chước liệt, giống như liệt hỏa đốt người.
"Ngưng Túy bái kiến Trưởng công chúa." Khương Ngưng Túy hành lễ, rồi xoay hướng về Nhan Quân Nghiêu: "Bái kiến thái tử."
Nhan Quân Nghiêu vẫn luôn không quan tâm, nay nhìn thấy người rốt cuộc đã đến đông đủ, không giống với sự không vui của Nhan Y Lam, tâm tình của hắn tựa hồ rất tốt, xua tay cho Khương Ngưng Túy bình thân. Nhìn Khương Ngưng Túy, trái tim vốn buộc chặt của Liễu Hoán Tuyết rốt cuộc buông thõng xuống. Sự xuất hiện ấy như ánh rạng đông phủ lên đáy lòng nàng, Khương Ngưng Tuý đến chính là hy vọng cuối cùng của nàng. Chỉ có Trì Uý vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước, gió lạnh từ ngoại điện thổi đến, làm vạt áo của nàng theo gió tung bay, lộ ra chút tùy ý mang sinh tử quăng ra ngoài.
"Thế nào?" Thanh âm của Nhan Y Lam lộ ra chút mỉa mai, nhưng nghe vào vẫn là lạnh lùng, chỉ là thiếu chút sát khí cùng lãnh khốc khi đối diện cùng những người khác.
"Ngươi cũng là đến thay Trì Úy cầu tình?"
Khương Ngưng Tuý nhẹ lắc đầu, không hề bị ảnh hưởng bởi uy hiếp của Nhan Y Lam, ngữ khí lạnh nhạt nói:
"Cũng không phải." Nói xong, khóe mắt nàng