Địa lao u ám thâm thúy tựa như không có phía cuối. Mùi ẩm thấp cũ kỹ tràn ngập tất cả mọi ngóc ngách, làm người ta muốn nôn.
Nhan Y Lam chậm chạp từng bước một đi vào trong, nhịp bước của nàng rất chậm, mỗi một bước đều nặng nề như đạp vào tim, hành lang hẹp dài này tựa hồ đã hao hết tất cả khí lực của nàng. Đột nhiên nàng dừng bước, ngẩng đầu nhìn lao ngục mờ tối, thất thần không tiến lên.
Ta chưa từng thật lòng đối đãi với ngươi, Ngưng Túy, ngươi cần gì phải vì ta mà không tiếc làm đến mức như vậy?
Có lẽ khí ẩm ở địa lao khiến cho vết thương cũ tái phát, vai của Nhan Y Lam không đúng lúc đột nhiên đau nhức, giống như là đang hồi ứng cảm xúc mãnh liệt của nàng vậy, mỗi khi nàng nhớ đến Khương Ngưng Túy, cảm giác đốt liệt trên sẽ như hình với bóng. Nàng đưa tay chặt chẽ che lấy chỗ đau nơi bả vai, tựa hồ dưới loại đau đớn phệ tâm dịch cố này, mới có thể khiến cho cảm xúc cuồn cuồn trong lòng trở nên dễ chịu một chút.
Ngưng Túy, ta cũng không phải ngay thẳng lỗi lạc như ngươi đã nghĩ. Cuối cùng có một ngày, ngươi sẽ biết được ta là một người đa ma ti tiện thế nào. Thông minh như ngươi, có lẽ một ngày nào đó cũng sẽ đoán được ván cờ mà ta đã sớm bày ra, phát hiện ta bất quá chỉ đang lợi dụng ngươi, đến lúc đó, ngươi sẽ đối đãi với kẻ đầu sỏ này thế nào?
Phần thoải mái đạm nhiên kia của ngươi, còn có thể trước sau như một không?
Ngươi sẽ hận ta, hay là oán ta đây?
Nhắc đến cũng thật buồn cười, trước kia luôn ghét bỏ tình tình của người quá mức trầm muộn, không có nửa điểm gợn sóng, không biết lấy lòng cũng không chịu yếu thế, nhưng hôm nay ta lại hy vọng ngươi có thể tiếp tục vân đạm phong khinh như vậy, không thụ bất kỳ tư nhiễu nào, tự do tự tại.
Bất an đã lâu chưa từng có trong lòng lại càng trở nên lớn, Nhan Y Lam chậm rãi nhắm hai mắt, quá nhiều giả thiết ở trong đầu nàng càng ngày càng nghiêm trọng. Nàng mở mắt mờ mịt nhìn con đường u ám trước mặt, tràn đầy vắng vẻ, phản chiếu ra một phần thê lương trong tim, trống rỗng căng lên.
Trong lao ngục cách đó không xa truyền đến từng trận thanh âm nặng nề, tựa hồ phát giác đó là động tĩnh gì, Bích Diên không nhịn được nghiêng mặt đi, lại nhìn thấy sắc diện trầm mặc đến làm người ta run sợ của Nhan Y Lam, lòng Bích Diên không khỏi rét run một cái, lông mi run rẩy, cắn môi không đành lòng cúi đầu.
Thái tự phi đang chịu đựng cực hình, nhưng điện hạ của nàng, Trưởng công chúa trên vạn người của Nhan Quốc lại chỉ có thể trơ mắt nhìn. Cái loại không biết làm sao đó, đời này có bao người có thể lĩnh hội đủ? Có lẽ trên thế gian luôn có những chuyện mạc khả nại hà*, cho dù là quân vương nhất ngôn cửu đỉnh cũng có thời điểm vô năng vi lực.
(*không thể làm gì.)
Động tĩnh dần ngừng lại, trong lao ngục ẩm thấp mơ hồ truyền đến một trận mùi vị huyết tinh làm người ta khó mà hít thở, khiến cho không khí âm trầm lại càng ngưng trọng. Trong bầu không khí tĩnh mịch, Nhan Y Lam đột nhiên siết chặt áo choàng trong tay, sãi bước đi đến phòng giam trước mặt.
Bị hàng động bất ngờ của Nhan Y Lam đánh thức, bên tai lướt qua một trận gió ẩn theo mùi tanh, Bích Diên không khỏi rùng mình một cái, nàng hồi thần, không kịp suy nghĩ nhiều mà bản năng đuổi theo thân ảnh của Nhan Y Lam.
----
Phòng giam ẩm ướt, đống củi bị đốt cháy vang lên từng tiếng tí tách, Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy toàn thân cũng giống như bị thiêu đốt, cơn đau tê tâm liệt phế theo bất kỳ một cử động nhỏ của nàng mà càng mãnh liệt gặm cắn.
Đau đớn còn lẫm liệt hơn so với dự đoán. Hoảng hốt trong nháy mắt, nàng cảm thấy mình có lẽ sắp chết.
Ban đầu là một là một trận đau rát nóng rực, thật giống như muốn cắt đứt toàn bộ sống lưng, sau đó cũng dần dần chết lặng, chẳng qua ý thức cũng theo đó mà bắt đầu có chút tan rã, Khương Ngưng Túy nhíu chặt mày, rõ ràng trong địa lao vĩnh viễn không có ánh mặt trời này cực kỳ âm lãnh, vậy mà thân thể nàng lại không ngừng run rẩy, gương mặt tái nhợt dần dần đầy mồ hôi lạnh.
"Thái tử phi, đắc tội."
Bên tai truyền đến lời nói cung kính của Hình quan, Khương Ngưng Túy khó khăn kéo trở về ý thức, nhìn thấy sợi xích trói chặt hai tay đang được người hành hình chậm rãi tháo ra, lúc này nàng mới ý thức được trượng hình khó nhai đã kết thúc, chỉ là thân thể đột nhiên mất chống đỡ, hai chân nàng mềm nhũn, toàn bộ trọng tâm cũng thuận thế trượt xuống mặt đất.
Cứ mềm nhũn mà ngã xuống như vậy thật sự là không chịu nổi, vì vậy, Khương Ngưng Túy theo bản năng đưa ra khuỷu tay, miễn cưỡng chống lên vách tường sần sùi bên cạnh, mượn đó chống đỡ thân thể tê liệt của mình. Chỉ là động tác như vậy, với nàng mà nói đã có chút cố sức, cũng khiến cho phía sau lưng tràn ra một trận đau đớn khoét xương, đầu óc của nàng ong ong, trước mắt trắng bệch, suýt nữa ngã xuống.
Những quan viên hành hình trố mắt nhìn nhau, mắt thấy Khương Ngưng Túy sắp không nhịn được, muốn tiến lên đỡ lấy nhưng lại ngại cấp bậc lễ nghĩa không cho phép nên không dám vượt lễ, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, âm