Editor: Ngưng_Chưa_18
-----
Tiếng ve kêu không ngừng, nói rằng mùa hè chưa kết thúc.
Khí hậu tuy rằng nóng bức, nhưng Chiêu Linh điện tựa như cũng giống tính tình của chủ nhân, không nhiễm chút oi bức ồn ào bên ngoài, khắp nơi đều yên tĩnh an nhàn.
Bóng cây rủ xuống loang lổ trên sân, Khương Ngưng Tuý thủ pháp thuần thục chuyên tâm bắt tay vào việc, cũng không nhìn Nhan Quân Nghiêu. Thấy nàng chuyên tâm như vậy, Nhan Quân Nghiêu cũng không tiện quấy rầy mà ngồi xuống ghế đá phía đối diện, yên lặng xem động tác pha trà tao nhã của nàng. Không bao lâu, hương trà tươi mát truyền đến, phiêu tán giữa không trung cả toà Chiêu Linh điện.
"Ta trước kia chưa bao giờ thấy ngươi tự tay pha trà."
Tựa hồ ngồi không như vậy thật quái dị, Nhan Quân Nghiêu cũng không thể trấn định tự nhiên như Khương Ngưng Tuý được, đành phải cứng người mở miệng.
Thả ấm nước trong tay, Khương Ngưng Tuý ngẩng đầu cách một mảnh khí trà giăng giăng nhìn hắn, lập tức lại cúi đầu, tiếp tục hết sức chuyên chú pha trà, trả lời cũng tuỳ tính.
"Có lẽ là cuộc sống trong cung quá thanh nhàn, cho nên mượn thú vui để qua thời gian mà thôi."
Khương Ngưng Túy tính tình vốn là thanh lãnh, lời nói ra cũng bộc lộ chút xa cách. Nhan Quân Nghiêu nghe vậy, có chút hối hận không nên tự tiện mở lời. Hắn không khỏi bội phục hoàng tỷ, tò mò nàng như thế nào đối mặt được với hàn băng của Khương Ngưng Tuý mà vẫn có thể bình thản ung dung như cũ.
"Thái tử, mời."
Khương Ngưng Tuý một tay đỡ lấy cánh tay áo rộng thùng thình của mình, một tay dâng trà đưa tới Nhan Quân Nghiêu phía đối diện, phát hiện hắn lại có chút đăm chiêu ngưng thần, nàng cũng không lên tiếng nữa, mà lẳng lặng chờ hắn thưởng thức chén trà nóng.
Loại trà này là trà Phổ Nhị.
Nhan Quân Nghiêu ngửi thấy hương trà liền có thể nhận biết một chút, ngày thường hắn uống đều không phải là trà Phổ Nhị. Bởi vậy, lúc ban đầu uống vào, hắn chỉ thấy vị chua xót nồng hậu, hương khí cũng không tốt, làm hắn bất giác hơi nhíu mi.
"Thái tử quen uống trà Ô Long, cho nên lần đầu uống Phổ Nhị sẽ thấy cay đắng, không ngọt lành, xỉ giáp lưu hương bằng trà Ô Long trước đây."
Nhìn ra tâm tư của Nhan Quân Nghiêu, Khương Ngưng Tuý mỉm cười nói:
"Kỳ thật con người cũng vậy, một khi đã quen với điều gì, sẽ dần dần có sự ỷ lại, sẽ không còn muốn đi nếm thử cái khác nữa."
Vị cay đắng ngập tràn đầu lưỡi, nghe Khương Ngưng Tuý nói, sự khó chịu cuaNhan Quan Nghiêu tích tụ càng nhiều.
"Ngưng Tuý," Nhan Quân Nghiêu ngẩng đầu lên, không hờn mà giận nhau mày.
"Xem ra nàng có chuyện muốn nói?"
Tựa như đã dự đoán trước phản ứng của Nhan Quân Nghiêu, Khương Ngưng Tuý cũng không để ý ánh mắt nhăn lại đến tối tăm của Thái tử, bình tĩnh nói:
"Ta nghe nói, Thái tử vừa mới đến Thiều Hoa điện?"
Nhan Quân Nghiêu ngữ khí không tốt đáp.
"Thì sao?"
"Tuy thời gian nhập của ta cung còn ít ỏi, nhưng đối với chuyện của Thái tử cùng Trắc phi cũng có nghe được một chút, trong đó có cả chuyện xưa khi hai người mới quen." Khương Ngưng Tuý hơi ngừng một lúc, tầm mắt của nàng đảo qua Nhan Quân Nghiêu.
"Nghe nói hai người sơ ngộ ở Ngự hoa viên, ngày đó Trắc phi minh diễm động lòng người, cười đến thiên địa vô sắc. Nhưng có lẽ lời đồn mà ta nghe đều là giả, bởi vì từ khi ta vào cung tới nay, chưa bao giờ thấy nàng cười thoải mái như thế."
Nhan Quân Nghiêu thần sắc cứng đờ, bất giác theo lời nói của Khương Ngưng Tuý mà hồi tưởng lại, hắn có chút đăm chiêu lắc đầu.
"Không, nàng ngày ấy, đều không phải là bộ dáng trong cung bây giờ."
"Thái tử người xem." Khương Ngưng Tuý nhìn lên cánh chim đang dang rộng trên bầu trời, cười yếu ớt nói:
"Mấy ngày trước thần nhi ham chơi, vụng trộm chạy tới cung điện của ta, xin ta cho hắn nuôi mấy con chim. Nhưng là hôm nay hắn lại nói cho ta, chim chóc nuôi ở trong lồng đều đã chết, Thái tử có biết, là vì cái gì không?"
Nhan Quân Nghiêu đương nhiên biết đáp án, nhưng hắn không biết Khương Ngưng Tuý nói những lời này là có ý đồ gì, bởi vậy cũng trầm mặc không trả lời, chính là nhíu mày im lặng nhìn nàng.
"Thần nhi thích chim chóc, là thích phần khoái hoạt tự do bay lượn trên vùng trời vạn dặm của chúng. Nhưng một khi chúng đã bị giam vào lồng sắt, mất đi tự do cùng thiên tính, tựa như chim bị chặt gãy cánh, còn sống thì có ý nghĩa gì chứ?"
Khương Ngưng Tuý hồi đầu nhìn về phía Nhan Quân Nghiêu. Rõ ràng ngữ khí thanh lãnh không mang chút âm sắc, lại mang theo khí thế dị thường lạnh đến thấu xương, làm cho người ta không thể phản bác.
"Thần nhi hỏi ta, hắn rốt cuộc làm sai chỗ nào? Kỳ thật chỗ nào cũng đúng, bất quá cái mà hắn mang tới, đều không phải là điều mà chú chim kia chân chính muốn thôi."
"Đủ rồi!" Tựa như bị chọc đến chỗ đau, Nhan Quân Nghiêu lập tức giật nảy đứng lên, ống tay áo vô ý gạt đi chén trà, tức giận nhìn Khương Ngưng Tuý gằn từng chữ:
"Chuyện của ta cùng với nàng, không tới phiên ngươi nói bóng gió hay thuyết giáo. Mấy năm nay ta đối đãi với nàng thế nào, các ngươi cũng không biết được, cũng sẽ không hiểu được đến tột cùng ta yêu nàng bao nhiêu."
Hờ hững nhìn Nhan Quân Nghiêu đang phát tiết như dã thú cuồng bạo, Khương Ngưng Tuý bất động thanh sắc buông chén trà trong tay, lạnh lùng nói:
"Tình yêu của Thái tử, là liều lĩnh chiếm lấy, nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng liền có thể đạt được. Nhưng là ta còn gặp qua một cách yêu khác, là yên lặng làm bạn gần nhau, cho dù phải đánh đổi tính mạng cũng mong người kia được mạnh khoẻ, không khó xử, không ràng buộc, tất cả trả giá chỉ vì cầu đổi lấy nụ cười của người kia..."
"Thái tử, người nói người yêu nàng ư?" Lời Khương Ngưng Tuý nhọn như đao kiếm, không lưu cho Nhan Quân Nghiêu một chút thời gian để than thở.
"Nhưng là theo suy nghĩ của ta, bất quá chỉ là nhất sương tình nguyện chiếm hữu mà thôi."
Nếu lúc nãy Nhan Quân Nghiêu còn có thể chống đỡ trấn định, nhưng một câu cuối cùng này của Khương Ngưng Tuý không khác gì một đao, cắt đi sự kiên trì bạc nhược cuối cùng trong lòng hắn. Lời nói như đao nhọn, lập tức phá nát nội tâm của hắn.
Nhan Quân Nghiêu suy sụp ngồi trở lại ghế đá, thất thần ngây ngẩn nhìn Khương Ngưng Tuý, muốn nói cái gì đó nhưng lại không mở miệng nổi.
Lồng ngực đau xót dần bình tĩnh lại, Nhan Quân Nghiêu thần sắc phức tạp nhìn Khương Ngưng Tuý, cười đến tự giễu:
"Ngươi muốn khuyên ta thả nàng sao?" Nói đến đây, Nhan Quân Nghiêu ngửa đầu uống cạn chén trà trong tay, tinh tế ngẫm lại lời nói của Khương Ngưng Tuý, không khỏi có chút tò mò:
"Ngươi ít cùng nàng giao tiếp, ngươi cũng không phải kiểu người thích xen vào chuyện người khác, Ngưng Tuý, ngươi cần gì phải vòng vo thay nàng cầu tình?"
Mặc dù tiếp xúc cùng Khương Ngưng Tuý không nhiều lắm, nhưng sự lương bạc trong mắt nàng, hắn cũng hiểu rất rõ, là cái lạnh khắc sâu đến tận cốt tuỷ, cho dù ngày sau nhớ tới, hắn vẫn không khỏi có chút