Lục Hà vốn nghĩ rằng, sau khi Khương Ngưng Túy biết được tin tức Thái tử hồi cung, nhất định sẽ lộ ra nét vui sướng, sẽ cảm thấy vui vẻ.
Đáng tiếc lần này nàng đã đoán sai.
Khăn lụa trên tay theo động tác của Khương Ngưng Túy mà dừng lại một chút, vẻ mặt vẫn đạm nhiên như cũ, thanh âm bình bình:
"Ân, ta biết."
Chỉ như vậy?
Lục Hà choáng váng, nàng chớp mắt mấy cái sau đó mới hỏi tiếp:
"Nương nương, nếu Thái tử sắp trở lại, vậy chúng ta có nên chuẩn bị một chút hay không?"
Khương Ngưng Túy trầm tĩnh đáp:
"Nên chuẩn bị cái gì, ngươi cùng Thanh Phù giúp ta chuẩn bị một chút là được."
"Nương nương..." Tính tình Lục Hà từ trước đến giờ nghĩ gì nói đấy, cho nên đứng tại chỗ gãi đầu, rốt cuộc nhịn không được, hỏi:
"Nương nương chẳng lẽ không vui vẻ sao?"
Yên lặng đưa khăn lụa đã lau xong cho Thanh Phù đứng phía sau, Khương Ngưng Túy lúc này mới đứng lên nhìn Lục Hà cười nhạt.
"Ta dĩ nhiên vui vẻ."
Mặc dù thời gian Lục Hà đi theo bên người Thái tử phi không dài nhưng cũng rất để ý đến nàng, đối với nàng cũng là một lòng trung thành, cho nên tất nhiên có thể nhìn ra nụ cười hôm nay của Khương Ngưng Túy có bao nhiêu qua loa có lệ. Nàng gấp đến muốn giậm chân, muốn chạy theo nói gì đó nhưng Thanh Phù đã nhanh một bước kéo nàng lại, thấp giọng nói:
"Còn sững sờ làm gì, bảo hạ nhân vào thu dọn bữa tối đi."
Lục Hà lại chưa từ bỏ ý định liếc nhìn Khương Ngưng Túy đã đi đến sau bình phong, sau đó chỉ đành phải bĩu môi, không cam lòng lui xuống.
----
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Khương Ngưng Túy đã bị âm thanh ồn ào ngoài điện làm cho thức giấc.
Tiếng bước chân qua lại bên ngoài làm cho Khương Ngưng Túy hoàn toàn tỉnh ngủ. Nàng đứng dậy, đi đến ngồi cạnh cửa sổ.
Bên ngoài tuyết rơi càng ngày càng lớn, Khương Ngưng Túy ôm tử kim ấm lô, vai khoác hồ cừu đại y, nhưng dù là vậy, nàng vẫn cảm thấy bản thân không thể nào thích ứng với cái rét lạnh vào mùa đông ở Nhan Quốc.
Xuôi theo hướng cửa sổ nhìn sang, Khương Ngưng Túy chỉ nhìn thấy đám thái giám cung nữ tốp năm tốp ba vội vàng chạy tới chạy lui, cũng không biết là bận chuyện gì. Không quan tâm đến sự huyên náo bên ngoài, Khương Ngưng Túy tùy ý chọn một quyển sách trên thư giá, cúi đầu lật xem.
"Nương nương." Khương Ngưng Túy ngẩng đầu, nhìn thấy Thanh Phù đi đến trước mặt nàng, quy củ hành lễ.
"Trắc phi nương nương đến, đang chờ bên ngoài điện, nói là có chuyện cầu kiến."
Chiêu Linh điện từ trước đến giờ đều rất vắng vẻ, ngày thường chỉ có cung nữ thái giám thường xuyên lui tới, cũng rất ít khi thấy có người khác đến. Mà trong số ít đó có Trắc phi.
Khép khép lại áo choàng vừa dầy vừa nặng trên vai, Khương Ngưng Túy ngồi thẳng người, nói:
"Thỉnh nàng vào đi."
Thanh Phù vâng lời ra ngoài, chốc lát sau, một mạt thân ảnh liền chậm rãi từ ngoài điện đi vào.
Liễu Hoán Tuyết tư thái nhẹ nhàng đi đến trước người Khương Ngưng Túy, nàng mặc một bộ phấn y, trang điểm nhẹ, lại càng làm tôn lên dung nhan nhu mị. Khuôn mặt nàng lần thứ hai triển lộ nụ cười hòa nhã, khóe mắt cong cong yêu kiều nhìn Khương Ngưng Túy, hành lễ.
"Tỷ tỷ."
"Đứng lên đi."
Dẫu sao thân đều là thê thiếp của Thái tử, đều ở trong Đông cung, mấy ngày trước Liễu Hoán Tuyết nghe tin Khương Ngưng Túy tỉnh lại liền đã sớm đến Chiêu Linh điện thăm nàng, cho nên Khương Ngưng Túy đối với vị Trắc phi này vẫn là có chút ấn tượng.
Không giống với các thị thiếp bình thường của Thái tử, cử chỉ của Liễu Hoán Tuyết trái lại rất hào phóng, lời nói lại đúng mực, đối với Khương Ngưng Túy lễ nghi đều đầy đủ, cho nên ấn tượng để lại trong Khương Ngưng Túy cũng đặc biệt sâu sắc một chút. Nàng đứng lên, đi đến ngồi bên cạnh Khương Ngưng Túy.
"Ta biết tỷ tỷ từ trước đến giờ thích thanh tĩnh, hôm nay ngoài điện ồn ào, việc này có quấy rầy đến tỷ tỷ không?"
Mặc dù cách bức tường nhưng âm thanh huyên náo vẫn có thể rõ ràng nghe được. Nhìn Liễu Hoán Tuyết đặc biệt đến thỉnh ý kiến, Khương Ngưng Túy cũng không khỏi hỏi một câu:
"Ngoài điện vì sao lại ồn ào như vậy?"
"Thái tử hoàng hôn có lẽ sẽ hồi cung, cho nên ta lệnh cho cung nữ thái giám đem toàn bộ Đông cung thanh lý quét dọn một lần, để bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh đón điện hạ."
Từ lâu trước đây, Khương Ngưng Túy đã nghe Thanh Phù nói qua, lúc Thái tử phi vẫn còn chưa gả vào cung, tất cả sự tình ở Đông cung Thái tử đều giao cho Liễu Hoán Tuyết xử lý, cho nên Liễu Hoán Tuyết muốn quản lý Đông cung thế nào hiển nhiên cũng không cần phải đi xin phép Khương Ngưng Túy. Thế nhưng mặc dù Liễu Hoán Tuyết có thể tự mình làm chủ, nhưng mỗi lần quyết định bất cứ chuyện gì nàng cũng nhất định sẽ thỉnh ý kiến của Khương Ngưng Túy một tiếng, chưa từng làm chuyện gì vượt quy củ.
Cẩn thận như vậy, trái lại cũng không biết là thành tâm thành ý coi Khương Ngưng Túy là tỷ tỷ, hay đây lại là một tiết mục dĩ giả loạn chân*.
(*Giả bộ thật lòng nhưng bên trong lại mang mưu mô.)
Có điều những thứ này Khương Ngưng Túy cũng không quan tâm, nếu có người thay vị Thái tử phi này quản lý chuẩn bị, vậy thì nàng càng vui vẻ thanh nhàn tự tại.
Khương Ngưng Túy gật đầu, nhàn nhạt nói:
"Ngươi vất vả rồi."
Liễu Hoàn Tuyết cười một tiếng, nói tiếp:
"Tỷ tỷ cần gì phải khách khí." Nói xong, nhìn thấy thần sắc bắt đầu uể oải trong mắt Khương Ngưng Túy, nàng liền đứng lên.
"Vậy ta cũng không làm phiền tỷ tỷ nghỉ ngơi nữa."
Sở dĩ, trong đám thiếp thất của Thái tử, ấn tượng của Khương Ngưng Túy đối với Liễu Hoán Tuyết sẽ đặc biệt một chút đại khái cũng là bởi vì sự thông minh cùng khéo léo của nàng. So với những thiếp thất vừa mới đến tẩm cung của Khương Ngưng Túy liền ríu rít không ngừng mà nói, Liễu Hoán Tuyết chưa bao giờ tận lực kéo gần quan hệ hoặc là cùng nàng thân cận, nàng ấy cho đến bây giờ đều là 'có chuyện nói chuyện, không chuyện tự lui', một cái nhăn mày một tiếng cười tất cả đều làm cho người khác cảm thấy dễ chịu, chứ không phải chỉ là để lấy lòng nịnh hót.
Khương Ngưng Túy khẽ gật đầu, tỏ vẻ chấp thuận.
Liễu Hoán Tuyết xoay người đi được mấy bước, cuối cùng dừng lại trước bức rèm lưu tô thiếp vàng, nàng chần chờ trong chốc lát sau đó xoay người nhìn Khương Ngưng Túy.
"Có chuyện không biết tỷ tỷ có biết hay không?"
Tầm mắt Khương Ngưng Túy từ trong sách lần nữa rơi đến trên người Liễu Hoán Tuyết, nâng mắt hỏi:
"Chuyện gì?"
"Sáng hôm qua, Trưởng công chúa đã phái người mang tiểu thế tử đến chỗ nàng."
Tiểu thế tử?
Khương Ngưng Túy âm thầm suy tư một trận, mơ hồ nhớ lại thời điểm mấy ngày trước Dương Tư Mị đã từng đến tẩm cung của nàng, đích xác là từng nhắc đến tiểu thế tử để thay bản thân nàng ta giải tội cầu tình. Nàng im lặng nhìn Liễu Hoán Tuyết.
"Ta cũng không biết chuyện này."
"Hôm qua Mị phu nhân đắc tội tỷ tỷ cùng Trưởng công chúa, chuyện này ta xác thực có nghe đồn, Trưởng công chúa mang tiểu thế tử đi cũng nhất định là muốn dùng chuyện này để trừng phạt Mị phu nhân." Liễu Hoán Tuyết nói xong, trên khuôn mặt nhu mị hiện lên một chút lo âu.
"Nhưng tiểu thế tử còn nhỏ, hắn cũng không có tội tình gì. Huống chi nếu Thái tử hoàng hôn hồi cung biết được chuyện này, e là sẽ không tránh khỏi một trận xung đột với Trưởng công chúa."
Khương Ngưng Túy mơ hồ hiểu được ý của Liễu Hoán Tuyết, nhưng nàng vẫn diện vô biểu tình nhìn nàng ấy, thanh âm nhàn nhạt, không có một chút tình tự nào.
"Cho nên?"
Thái độ bình tĩnh đến có chút bất cận nhân tình của Khương Ngưng Túy làm cho Liễu Hoán Tuyết hơi sững sốt một chút, dường như nàng có chút không xác định được người trước mắt có phải là Thái