Mùa đông ở Nhan Quốc từ trước đến giờ luôn dài, mùa hè lại ngắn, hiện giờ chỉ mới qua tháng sáu nhưng đã có mấy phần ý thu.
Buổi sáng Nghiêm ngự y sẽ đến thay thuốc trên vết thương cho Khương Ngưng Túy. Sau khi đưa Nghiêm ngự y trở về, Khương Ngưng Túy liền nghe được tiếng kèn lệnh kinh thiên vang lên bên ngoài, nghe Thanh Hà nói, đây là tiếng trống khi lên núi săn thú. Giống như năm trước, các vương tôn quý tộc của Nhan Quốc cùng Ương Quốc đều tụ hội trên rừng cây trong Nguy Sơn phân thắng thua, dùng số lượng con mồi săn được quyết định người chiến thắng.
Nói đến cuối cùng, Lục Hà liền bĩu môi, không khỏi đáng tiếc nói:
"Đáng tiếc nương nương có thương tích, nếu không chúng ta có thể tự mình đi chiêm ngưỡng rồi nhỉ? Ương Quốc cùng Nhan Quốc thi đấu, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy cực phấn khích rồi..."
Thả ống tay áo đã bị cuốn lên xuống, Khương Ngưng Túy khẽ vuốt vết thương trên tay trái, thần sắc nàng khẽ ngưng tụ, hờ hững hỏi:
"Trưởng công chúa cũng đích thân tham gia sao?"
"Đó là đương nhiên!" Lục Hà nói đến đây, không khỏi ưỡn ngực tự hào
"Ai nói trên thế gian chỉ có nam tử mới có thể vũ đạo lộng thương, Trưởng công chúa của chúng ta lại không hề thua kém bọn họ."
Tựa hồ cũng không nhìn ra tâm tư của Khương Ngưng Túy, Lục Hà vô cùng đắc ý nói, nhưng Khương Ngưng Túy lại bất giác trầm mặc.
Sớm phải biết từ trước đến giờ Nhan Y Lam làm việc luôn quyết đoán, cho dù là đối đãi với chính bản thân cũng chưa từng có chút tâm từ thủ nhuyễn, càng đừng nói nàng sẽ tự yêu quý thân thể. Vết thương trên vai mới khỏi chưa bao lâu đã cưỡi ngựa đi săn, cánh tay đó, rốt cuộc nàng có cần hay không?
"Bích Diên đâu?"
Khương Ngưng Túy trầm tư hồi lâu, lại đột nhiên hỏi ra một câu không đầu không đuôi như vậy, Lục Hà sững sốt một chút mới vội vàng trả lời:
"Hồi nương nương, Trưởng công chúa đặc biệt để lại Bích Diên tỷ tỷ, nói là nếu nương nương có bất kỳ phân phó nào chỉ cần thông báo với Bích Diên tỷ tỷ đi làm."
"Nói với Bích Diên, bảo nàng chuẩn bị một chút, qua giờ tý ta sẽ đích thân đến bãi săn."
Hiện giờ chỉ mới vừa qua giờ thìn, cho dù lưu lại thời gian cho Bích Diên an bài cũng không cần mất đến một canh giờ. Nghĩ đến đây, Lục Hà khó hiểu trừng mắt nhìn, hỏi:
"Vậy nương nương, bây giờ chúng ta làm gì?"
"Bây giờ..." Khương Ngưng Túy đến đây, đã đứng dậy vén rèm đi ra doanh trướng.
"Theo ta đến chỗ Trắc phi."
Doanh trướng của Liễu Hoán Tuyết cách chỗ của Khương Ngưng Túy không xa. Vừa đến bên ngoài, đã nhìn thấy thiếp thân thị tỳ Hạ Sanh bên cạnh Liễu Hoán Tuyết vén liêm trướng đi ra, thấy thân ảnh của Khương Ngưng Túy, nàng lập tức vội vã hành lễ.
"Nô tỳ bái kiến Thái tử phi."
"Trắc phi đâu?"
Ha Sanh vội nói:
"Hồi Thái tử phi, Trắc phi đang nghỉ ngơi bên trong."
Khẽ vuốt cằm, Khương Ngưng Túy tiến đến một bước, phát hiện Lục Hà cũng nửa bước không rời theo phía sau, nàng dừng chân phân phó.
"Ngươi ở lại chờ bên ngoài, không được để bất kỳ người nào vào."
Nghĩ đến nương nương nhà mình từ trước đến giờ không có nhiều tới lui với Trắc phi, vì vậy, Lục Hà vắt hết óc cũng nghĩ không thông vì sao Khương Ngưng Túy lại làm ra cử động như vậy, có điều nếu đã là lệnh của chủ tử, mặc dù nàng khó hiểu nhưng cũng sẽ không tiện nhiều lời, chỉ đành phải gật đầu nhận lời.
======
Bên trong doanh trướng đàn hương thoang thoảng, Liễu Hoán Tuyết đứng trước thanh đăng, nhắm mắt nhẹ niết phật châu trong tay, vẻ mặt đầy thành kính cùng chuyên chú, ngay cả khi Khương Ngưng Túy đã đến bên cạnh, nàng cũng không có cảm giác.
Khương Ngưng Túy chưa từng tin thần phật, tự nhiên trong lòng cũng không có cái gọi là tín ngưỡng thần linh, nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ kiền tâm tụng kinh của Liễu Hoán Tuyết, cũng bất giác bị cảm nhiễm, đáy lòng nháy mắt có mấy phần kính nể.
"Sao tỷ tỷ lại đến đây?"
Đọc xong kinh văn, Liễu Hoán Tuyết vừa xoay người liền nhìn thấy Khương Ngưng Túy im lặng đứng phía sau. Nàng có chút ngạc nhiên, đặt phật châu trong tay xuống, hành lễ:
"Nếu tỷ tỷ có chuyện, chỉ cần phái người gọi ta đến là được, cần gì tỷ tỷ phải tự mình đến?"
"Không sao." Khương Ngưng Túy xoay người ngồi xuống, bình thản nói:
"Chỉ là đêm qua nghe người khác kể lại một câu chuyện, nghe xong trong lòng hơi có mấy phần vị thán, cho nên muốn đến nói cho Trắc phi cùng nghe."
Liễu Hoán Tuyết nghe vậy, động tác châm trà hơi dừng một chút, sau đó lập tức mỉm cười.
"Vậy sao? Là chuyện gì có thể khiến tỷ tỷ động tình như vậy?"
"Nói chính xác hai người trong câu chuyện này đã quen nhau từ lúc nhỏ trong hí lâu. Khi đó một người là thiên kim của Thái Úy, một người lại chỉ là hí linh vẫn đang học khúc trong lâu. Bởi vì tuổi trẻ tùy hứng, thiên kim Thái úy liền chọn trúng hí linh, cầu khẩn phụ thân của mình chuộc nàng, từ đó để nàng đi theo bên người mình, xem như là một người bạn cùng tuổi. Đáng tiếc, Thái úy lại không nghĩ như vậy, Thái úy nhìn trúng hí linh nhiều năm học khúc, xương cốt thanh kỳ, thân thủ cực giỏi, cho nên sau khi mua nàng cũng không để nàng ở bên người như nữ nhi của hắn mông muốn, mà lại an trí nàng trong Vũ Hành, coi nàng như một con cờ quan trọng của hắn, tương lai sau này có thể sử dụng."
Ly trà đột nhiên ngã đổ trên bàn, nước trà tràn lan thấm ước làn váy của Liễu Hoán Tuyết, nhưng nàng dường như không cảm thấy, chỉ bừng tỉnh nhìn sang Khương Ngưng Túy, thần tình trong mắt không rõ là chấn kinh hay hoảng loạn.
"Sao tỷ tỷ lại biết những chuyện này? Chẳng lẽ...chẳng lẽ...?"
Thật ra câu trả lời đã rõ ràng đến mức không cần phải nói ra, trừ Trì Úy, trên đời này còn ai có thể nói cho Khương Ngưng Túy những lời này đây. Nhưng Liễu Hoán Tuyết cũng không dám tin tưởng, cũng không dám nghĩ sâu. Nếu thật là Trì Úy, vậy hiện giờ nàng ấy đang ở đâu? Vì sao rõ ràng đã gặp Khương Ngưng Túy nhưng lại không chịu đến gặp nàng?
Sự bối rối của Liễu Hoán Tuyết hoàn toàn rơi vào mắt Khương Ngưng Túy, nhưng nàng chỉ cúi đầu thay Liễu Hoán Tuyết nhặt lại ly trà, thanh âm lãnh mạc bình tĩnh giờ khắc này gần như trở nên tàn nhẫn.
"Nhưng ngươi có biết, năm đó vụ án của Liên phi đúng thật là oan tình hậu cung, mẫu hậu luôn luôn nhớ đến hậu nhân của hoàng thất lưu lạc ở nhân gian, cho nên từ ngày Liên phi phó thác Trì Úy cho thân tính bí mật đưa ra ngoài cung, mẫu hậu luôn phái ngươi âm thầm lưu ý tung tích của Trì Úy. Nếu không phải lần tương ngộ kia của ngươi cùng Trì Úy, mẫu hậu khi đó đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ tùy ý an bài một lý do để đón Trì Úy về cung."
Tất cả những chuyện sau đó đã không cần nói rõ. Bởi vì một lần hứng khởi của Liễu Hoán Tuyết để phụ thân mình chuộc Trì Úy ra, nếu người đã vào Thái Úy phủ, vậy Ninh hoàng hậu cho dù có lòng đi nữa cũng không cách nào trực tiếp mở miệng hướng Thái Úy đòi người. Chuyện này liên quan quá nhiều, mà nguyên do bên trong lại không cách nào nói rõ với người ngoài, cho nên Ninh hoàng hậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái Úy chuộc đi Trì Úy. Hữu tâm vô lực.
Nếu như không có Liễu Hoán Tuyết, Trì Úy đã sớm về cung, hưởng hết vinh hoa phú quý mà nàng ấy nên có, chứ không phải là bồi bên cạnh nàng, làm một bóng ảnh lãnh huyết vô tình tay nhiễm máu tươi.
"Ta biết, nàng hận ta." Nước trà bị đổ ra lúc nãy đã sớm tràn lan đến nửa bên váy của Liễu Hoán Tuyết, nhưng nàng lại quên lau đi, chỉ tê liệt ngồi trên sàn tháp, thần sắc thê ai. Chân tướng đến trễ nhiều năm cường liệt đâm đau lòng Liễu Hoán Tuyết,