Lời của Ương Huyền Lẫm không giống đùa, trái lại, uy nghiêm nhiếp người trong đó đủ để khiến tất cả mọi người sinh lòng sợ hãi.
Nhưng Khương Ngưng Túy lại không đúng lúc bật cười, ý cười lãnh đạm, lộ ra một mảnh sơ cuồng, nhẹ như tiếng gió đêm nhưng cũng thanh lãnh đến bất cận nhân tình.
"Bắc Ương Vương hiểu lầm." Ý cười lương bạc, ánh mắt lại sắc bén dị thường.
"Bất luận khi nào, bất luận nơi đâu, người mà Bắc Ương Vương nói đến kia vĩnh viễn sẽ không phải là ta."
Bởi vì, sự lưu tâm của ta với nàng càng hơn bất kỳ kẻ nào.
Trên đời này, người muốn ái hộ chu toàn cho nàng, từ trước đến giờ không chỉ đơn thuần chỉ có một mình ngươi.
Trừ Nhan Y Lam, trên đời này không còn có nữ tử nào dám nói chuyện với hắn như vậy. Ương Huyền Lẫm khẽ híp mắt, trong mắt thoáng qua một mạt ánh sáng, mục quang phân minh hàm chứa tia đánh giá.
Khương Ngưng Túy trước mắt, rõ ràng bất luận nhìn từ tính cách hay thần tình đều chênh lệch một trăm lẻ tám nghìn dặm với tâm tính của Nhan Y Lam. Một người yêu dã như lửa, một người thanh lãnh như băng, nhưng sự cường thế cùng trấn định trong mắt cả hai lại không chênh lệch bao nhiêu.
Không biết vì sao, Ương Huyền Lẫm nhìn Khương Ngưng Túy, hình bóng một người đã lâu chưa từng nhớ đến nay lại thoáng hiện ra trong đầu, vào giờ khắc này lại càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Mỗi lần nhớ đến mạt bóng dáng đã sớm hương tiêu ngọc vẫn kia, lòng Bắc Ương Vương không khỏi ập đến một trận mệt mỏi. Hắn trầm mặc khoát tay.
"Nếu Thái tử phi có chuyện, cô vương cũng không ở lâu nữa."
"Lui ra đi."
Nét mệt mỏi thoáng qua trong mắt Ương Huyền Lẫm cho dù có che giấu kỹ hơn, vẫn làm Khương Ngưng Túy phát giác ra dấu vết, đáng tiếc nàng cũng không có ý định thăm dò tâm sự của người khác, cho nên chỉ nhàn nhạt cúi người hành lễ, sau đó xoay người rời đi.
Khương Ngưng Túy. Khương Sơ Ảnh.
Người của Khương gia, từng kẻ đều là cái tính khí cường ngạnh này. Chỉ là Ương Huyền Lẫm không nghĩ đến, tính tình của Khương Ngưng Túy lại không chút nào thua kém thân tỷ tỷ của nàng ta, khiến hắn cũng bất giác trong nháy mắt hoảng hốt.
Hắn đã như thế, vậy Nhan Y Lam lại phải thế nào?
-----
Cáo biệt Ương Huyền Lẫm, Khương Ngưng Túy còn chưa đến gần đại trướng của Nhan Y Lam liền đã nhìn thấy Bích Diên cách đó không xa đang canh giữ bên ngoài, thần sắc ngưng trọng. Nhìn thấy Khương Ngưng Túy đi đến, nàng cắn chặt môi, bước nhanh tiến đến nghênh đón.
"Bái kiến Thái tử phi."
Mơ hồ nhận ra đầu mối, tầm mắt của Khương Ngưng Túy vượt qua Bích Diên rơi vào trên liêm trướng bị kéo chặt, nhẹ giọng hỏi:
"Sao vậy?"
"Kỳ Nguyệt công chúa đã được tìm thấy ở lưng chừng núi, Thái tử có lẽ là biết được việc gì đó, giờ đang ở trong đại trướng của Trưởng công chúa..."
Lời sau đó, Bích Diên tự nhiên là không dám quá phận, nhưng Khương Ngưng Túy vẫn có thể nghe hiểu.
Có lẽ sự xuất hiện của Kỳ Nguyệt khiến Nhan Quân Nghiêu nháy mắt hiểu ra nguyên do sự việc, cho nên dưới tình huống hắn tìm Liễu Hoán Tuyết không có kết quả, chỉ có thể chạy đến chất vấn Nhan Y Lam - chủ mưu chân chính sau màn, cũng muốn hỏi ra tung tích của Liễu Hoán Tuyết.
Có lẽ cũng không đơn thuần thật muốn cái gọi là câu trả lời, chỉ là chút không thoải mái trong lòng, tóm lại là muốn tìm một người để phát tiết.
"Ta đã biết rồi." Khương Ngưng Túy đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, nàng nhàn nhạt trả lời Bích Diên một câu, sau đó lại nói:
"Nơi này đã có ta, ngươi lui xuống trước đi."
Bích Diên lo lắng nhìn đại trướng một cái, lại nghiêng đầu nhìn Khương Ngưng Túy, cuối cùng gật đầu nói:
"Nô tỳ cáo lui."
Bên trong tĩnh lặng đến lạ thường, Khương Ngưng Túy yên lặng đứng ở ngoài trướng chốc lát, liền nhìn thấy Nhan Quân Nghiêu bi phẫn từ phía trong đi ra, sắc mặt tái xanh, cặp mắt đỏ bừng như máu. Hắn đi nhanh đến mức suýt nữa đụng phải Khương Ngưng Túy bên ngoài.
Lúc này, Nhan Quân Nghiêu cực kỳ giống một con sư tử thụ thương bạo nộ, mất lý trí đến không còn chút ung dung tuấn nhã như xưa. Nhìn thấy Khương Ngưng Túy đứng bên ngoài, Nhan Quân Nghiêu lại như không thấy, nghiêng người lướt qua Khương Ngưng Túy chuẩn bị rời đi.
"Thái tử."
Thanh âm của Khương Ngưng Túy rất nhẹ, giống như làn gió thoảng ngang vai, nhưng lại mang theo khí thế không cho người cự tuyệt. Nàng nói đến đây, thấy Nhan Quân Nghiêu đã dừng lại bước chân, nàng mới chậm rãi xoay người đối diện với tầm mắt của hắn.
"Ngươi còn muốn nói gì nữa?" Nhan Quân Nghiêu cũng không nhìn đến Khương Ngưng Túy, ánh mắt của hắn vẫn đặt trên đất, tự giễu thở dài.
"Nàng đi rồi, nàng rốt cuộc rời khỏi ta như ý nguyện, từ giờ nàng đã chân chính tự do. Mà người thả nàng, lại là vị hoàng tỷ mà các ngươi đã nói yêu thương ta nhất, hoàng tỷ thân ái nhất của ta. Ngay cả nửa câu cũng không có, liền tùy ý thả đi nữ nhân ta thích nhất. Ngưng Túy, ngươi còn muốn nói cái gì đây?"
Khương Ngưng Túy bình tĩnh nhìn hắn, thần sắc vô cùng trấn định, tựa hồ có thể dằn đi tất cả phẫn nộ. Nàng lẳng lặng nói:
"Thái tử luôn nói ngươi yêu nàng, nhưng Thái tử, ngươi thật sự hiểu nàng sao? Ngươi biết nàng thích cái gì nhất, nàng mong muốn cái gì nhất ư?"
Lời chất vấn của Khương Ngưng Túy chỉ đổi lại nụ cười khổ của Nhan Quân Nghiêu, mâu sắc của hắn tối sầm, có chút bất lực, có chút bi thương.
"Ngưng Túy, ngươi thật cho là ta không biết chút gì sao?" Hắn nói đến đây, lắc đầu tiếp lời.
"Trong lòng nàng ấy chỉ có Trì Úy, ta biết, rất lâu trước kia đã biết."
Nhưng có một số việc, hắn biết, lại thà rằng bản thân không biết gì.
"Nhưng như vậy thì thế nào? Đây cũng không phải là lý do mà hoàng tỷ tự ý thả nàng ấy đi, đây cũng không phải..." Nói đến đây, trong mắt hắn đột nhiên hiện ra hận ý, cực sâu, khiến Khương Ngưng Túy hơi ngây người.
"Chẳng lẽ bởi vì hoàng gia có nợ với Trì Úy, cho nên có thể lấy đó làm lý do để hoàng tỷ tác thành cho các nàng sao? Hoàng tỷ làm nhiều như vậy, nhưng có từng nghĩ đến ta chưa?"
Khương Ngưng Túy nghe vậy, lãnh đạm trong mắt rút đi hơn phân nửa, chỉ còn lại hoảng hốt cùng đau lòng.
"Tất cả mọi người đều hy vọng Trưởng công chúa tác thành, vậy ai sẽ đến thành toàn cho nàng đây?"
Thần sắc của Nhan Quân Nghiêu bất giác thay đổi, hắn ngạc nhiên nhìn Khương Ngưng Túy, trong cái ngữ khí đạm nhạt đó đều tràn đầy sự bảo vệ với Nhan Y Lam. Mà hắn vẫn luôn cho là, nữ tử trời sinh tính khí đạm bạc đó, vốn nên trí thân sự ngoại.
"Bất luận Thái tử nghĩ Trưởng công