Ngươi rốt cuộc là ai?
Là ai ư?
Khương Ngưng Túy yên lặng.
Từ khi nàng đến thế giới này, rất nhiều đêm, nàng cũng đã tự hỏi bản thân vô số lần, ngươi đã không còn là ngươi nguyên bản, vậy ngươi bây giờ rốt cuộc là ai?
"Ta và ngươi không giống nhau, cũng không giống bất kỳ ai ở nơi này, bởi vì ta vốn không thuộc về thế giới này." Khương Ngưng Túy cúi đầu, nhìn vòng tay đang ôm lấy mình kia, từng câu từng chữ chậm rãi nói:
"Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy rất hoang đường, nhưng đây đích xác là sự thật."
Lời này của Khương Ngưng Túy gần như vô lý, nhưng Nhan Y Lam cũng không ngắt lời nàng mà chờ Khương Ngưng Túy nói rõ từng chút.
"Ta cũng không phải Khương Ngưng Túy, nhưng lại không thể không phụ thuộc vào thân thể của nàng ấy để sống trong thế giới này. Ta cũng không giải thích được lý do. Có lẽ, đây đại khái chính là thứ gọi là tá thi hoàn hồn đi." Lời giải thích như vậy, đừng nói là Nhan Y Lam có thể tiếp nhận hay không, ngay cả chính bản thân Khương Ngưng Túy cũng không cách nào tin phục.
"Ta biết, ta nói như vậy không khác nào là thiên phương dạ đàm*."
Nhan Y Lam cũng không tỏ thái độ, thần sắc vô cùng bình tĩnh, nhưng sự trầm mặc đó lại khiến Khương Ngưng Túy cảm thấy còn khó qua hơn bất kỳ lời nói nào. Nàng nghĩ, Nhn Y Lam dẫu sao cũng không thể giống như nàng, cho dù nàng ấy có nghĩ thoáng thế nào, nhưng cũng không có nghĩa nàng ấy có thể tiếp nhận sự thật này.
Đưa tay muốn thoát khỏi cái ôm của Nhan Y Lam, nhưng lại cảm giác được khí tức của người kia đang lướt qua vành tai của mình, nụ hôn nhàn nhạt, ngữ khí khe khẽ.
"Chi bằng thử nói với ta một chút, ngươi là ai đi."
Chưa từng nghĩ đến, sau một lúc trầm mặc, Nhan Y Lam lại nói ra câu này. Khương Ngưng Túy không tự chủ cắn cắn môi, có thể là vì đã quá lâu chưa từng gọi lên danh tự này, cũng chưa từng nghĩ đến có thể có ngày được thẳng thắn thân phận của mình trong thế giới này, nàng chần chừ hồi lâu mới cất lời:
"Ta vốn họ Tiêu, gọi là Tiêu Cảnh."
"Tiêu Cảnh." Đôi môi khẽ mấp mấy, ngữ điệu đặc biệt êm tai, lần đầu tiên Khương Ngưng Túy cảm thấy, tên của bản thân lại có thể qua thanh âm của người khác mà trở nên dễ nghe như vậy. Mà đây cũng là lần đầu tiên, Khương Ngưng Túy cảm thấy bản thân trong thế giới này lại chân thật thoải mái như vậy.
"Danh tự này rất đặc biệt."
Một khi cái 'thân phận không thể nói' đã phơi bày, Khương Ngưng Túy cũng không còn băn khoăn gì nữa
"Bởi vì từ nhỏ ta đã không có phụ thân, nhưng lại có hai người mẫu thân, danh tự của ta chính là lấy từ họ của cả hai, ý nói ta là tương lai, là hy vọng tốt đẹp của cả hai."
Nếu những lời thẳng thắn trước đó của Khương Ngưng Túy không khiến Nhan Y Lam bận tâm, vậy thì những câu này, lần đầu tiên mang đến cho Nhan Y Lam kinh ngạc không nhỏ. Nàng hơi cau mày, càng tò mò hơn với thân thế của Khương Ngưng Túy.
"Hai người mẫu thân? Nếu hai mẫu thân, vì sao lại chỉ lấy họ Tiêu mà không phải là họ Cảnh?" Âm thầm suy tính đủ loại quan hệ bên trong, hứng trí của Nhan Y Lam bừng bừng kéo đến.
"Vậy ngươi là hài tử của người nào?"
Vấn đề của Nhan Y Lam lại từng cái từng cái nhảy ra, có lẽ khi trước đã thấy dáng vẻ bày mưu lập kế của Nhan Y Lam quá nhiều, nhưng Khương Ngưng Túy lại chưa từng biết nàng ấy lại có lòng hiếu kỳ như vậy. Vốn tưởng rằng Nhan Y Lam nhất định sẽ không tin lời giải thích này của nàng, vậy mà không ngờ nàng ấy chẳng những hoàn toàn không chút nghi hoặc mà thậm chí còn có nồng đậm hứng thú với thân thế của nàng.
Sớm biết như vậy, Khương Ngưng Túy tình nguyện bản thân không nên thẳng thắn như vậy.
"Nhan Y Lam." Khương Ngưng Túy chậm rãi thở ra uất khí trong ngực, thấp giọng nói:
"Ngươi cứ cho là ta từ trên trời rơi xuống đi."
Hiếm khi nghe được lời nói giống như giận dỗi thế này của Khương Ngưng Túy, đôi tay Nhan Y Lam ôm lấy nàng xiết chặt, phủ xuống bên tai nàng nhẹ giọng cười nói:
"Ta cũng cảm thấy, ngươi là lễ vật mà trời cao tặng cho ta."
Lễ vật trời cao tặng cho ta.
Khương Ngưng Túy hơi ngây người, chỉ một câu nói ngắn ngủi nhưng lại nặng như thiên ngôn vạn ngữ. Đây là lý do mỹ lệ nhất mà nàng nghe được từ khi chuyển kiếp đến thế giới này, cũng là lý do khiến trái tim nàng vui vẻ nhất thần phục nhất.
Nhan Y Lam, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết.
Ta phải may mắn thế nào mới có thể đến đây gặp được ngươi. Có lẽ, ta cũng không phải gặp được ngươi lúc ban đầu nhất, tốt nhất, nhưng ta vẫn không thể nào kháng cự.
Bất luận ngươi thế nào, cũng đều khiến ta yêu thích.
"Chẳng lẽ ngươi không kinh ngạc sao? Lời giải thích của ta rõ ràng hoang đường như thế." Khương Ngưng Túy khẽ cúi đầu, cái ôm này ấm áp đến thế, nhưng cũng vừa khiến nàng bất an.
"Bất kỳ ai nghe được những lời này, hẳn đều không tin tưởng nhỉ?"
Huống chi là ngươi? Đường đường là Trưởng công chúa cao cao tại thượng của Nhan Quốc, một vị quân vương cơ trí nhìn rõ hết thảy.
Nhan Y Lam bật cười, ngữ khí trầm thấp kia luôn mang theo mị hoặc hấp dẫn khác thường. Nàng khẽ nhỏ giọng thì thầm bên tai Khương Ngưng Túy:
"Có phải là thật hay không thì có gì khác nhau? Quan trọng nhất chính là, người ta gặp được là ngươi, không phải sao? Ngươi cho là trong thiên hạ này, ai có thể cố lộng huyền hư trước mặt ta? Nhưng nếu người đó là ngươi, ta nguyện ý vì ngươi mà làm kẻ ngốc."
Rõ ràng đã qua cái tuổi ngây thơ, nhưng khi nghe được những lời này, Khương Ngưng Túy vẫn sẽ cảm thấy mặt hồ trong lòng gợn sóng, giống như bị một thứ cám dỗ vô danh, ngay cả hô hấp cũng phải cẩn cẩn thận thận.
Chậm rãi thở ra, Khương Ngưng Túy đáp:
"Xem ra Trưởng công chúa không chỉ không đúng đắn mà còn hoa ngôn xảo ngữ?"
Đối mặt với lời chế giễu của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam trái lại cũng không tức giận mà chỉ cười nói:
"Nếu ngươi thích, sau này mỗi ngày ta đều có thể nói cho ngươi nghe."
Nghe thấy những lời không biết xấu hổ này, Khương Ngưng Túy quay đầu, không ngờ đúng lúc nhin thấy nụ cười yêu dã của Nhan Y Lam, mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười, nhất cử nhất động đều như họa, mỗi mạt thần sắc, mỗi một động tác đều khắc trong tim nàng. Tất cả những lời muốn nói, giờ khắc này Khương Ngưng Túy đều không nhớ được, nàng chỉ thế nhìn Nhan Y Lam, nghĩ đến các nàng gặp nhau lâu như vậy, nàng lại chưa một lần chính miệng nói với Nhan Y Lam, nàng ấy rốt cuộc đẹp đến thế nào.
Càng nghĩ càng không được tự nhiên,nhưng tầm mắt của Nhan Y Lam vẫn luôn chạy trên mặt nàng, Khương Ngưng Túy nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm của Nhan Y Lam, nàng vươn tay, trải qua một hồi do dự mới chậm rãi lướt lên gương mặt người kia, đầu ngón tay lành lạnh tỉ mỉ phác họa đường nét của Nhan Y Lam.
Khương Ngưng Túy nghĩ, đây có lẽ là chuyện chủ động nhất mà nàng từng làm trong cả đời,