Võ gia.
Võ Tư Hàm cắt một khối bánh kem đưa cho Diệp Phàm, “Gần đây thế nào?”
“Khá tốt.” Diệp Phàm không cần nghĩ ngợi đáp.
“Tình cảm của ngươi cùng Bạch tam thiếu phát triển thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi a! Chúng ta là một đôi trời đất tạo nên, cảm tình phát triển đương nhiên tốt.”
Võ Tư Hàm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, Bạch tam thiếu dù sao cũng là người đại gia tộc kiều dưỡng lớn lên, ngươi phải bao dung hắn nhiều hơn một ít.”
Diệp Phàm gật đầu: “Ta biết! Vậy nên tướng ngủ của hắn mới không tốt, thường xuyên thích bá chiếm một giường, thường xuyên nửa đêm đá ta xuống, ta cũng không có trách hắn một câu, ngoan ngoãn ngủ trêи đất, ta quả nhiên là nam nhân tốt.”
Võ Tư Hàm rất muốn hỏi một chút, Bạch Vân Hi là dùng xong rồi mới đá Diệp Phàm xuống giường, hay là thấy Diệp Phàm vô dụng cho nên mới đá xuống giường, bất quá, ngẫm lại đây vẫn là vấn đề riêng tư, vậy nên hắn chỉ có thể chịu đựng không hỏi.
Võ Tư Hàm ho nhẹ hai tiếng: “Ta nghe nói trong nhà ngươi có mấy người kỳ quái ra vào, là ai vậy?”
(dreamhouse2255)
“Một đám lão thổ mạo* u cư tị thế, nghe nói y thuật không tồi, bất quá, chẳng có tiền tài gì, bởi vì là do người quen giới thiệu tới, cho nên ta cũng không thể mặc kệ không quản, chỉ có thể coi như là nghĩa vụ lao động.”
Lão thổ mạo: lão chỉ lão già, thổ chỉ sự không ưa thích, mạo chỉ che mặt; lão thổ mạo chỉ lão già che mặt đáng ghét.
Diệp Phàm thở dài một hơi cảm thán nói: “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ (thân thể không do mình điểu khiển), luôn phải có một ít nhân tình lui tới, không thể cái gì cũng phủi tay không hỏi đến được.”
Võ Tư Hàm không khỏi lau mắt mà nhìn, biểu đệ hắn đúng là người hiểu chuyện, ngay cả nhân tình lui tới là cái gì cũng biết.
“Diệp Phàm, du thuyền kia của ngươi không tồi! Hẳn là tiêu không ít tiền đi?” Võ Tư Hàm cười hỏi.
Diệp Phàm đắc ý nói: “Không cần tiền, có một thổ hào tặng ta.”
“Tặng ngươi?” Võ Tư Hàm kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
“Đúng vậy, chính là đại ca của George, tên kia là kẻ có tiền, so sánh ra, George đúng là quá thảm, tuy rằng đều cùng một lão cha thổ hào sinh ra, nhưng sống không tốt a!”
“Ngươi cùng vị George tiên sinh kia ở chung không tồi a!” Võ Tư Hàm tràn đầy cổ quái nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy, hắn là fan của ta.”
Võ Tư Hàm: “……” Hiện tại người quen của biểu đệ hắn toàn là đại nhân vật!
(dreamhouse2255)
“Biểu ca, gần đây ngươi làm sinh ý thế nào?” Diệp Phàm hỏi.
“Khá tốt, có rất nhiều người tới hợp tác.” Gần đây có không ít người tìm tới cửa hỏi chuyện hợp tác, hơn nữa, chia phôi cho hắn rất nhiều, quả thực là thâm thụt sinh ý. Ban đầu hắn còn tưởng rằng là bẫy rập gì, bất quá, người tới cửa đều là công ty lớn, còn mang theo tràn đầy thành ý, Võ Tư Hàm rất nhanh liền biết, người ta thuần túy là tìm cớ tới cửa đưa tiền.
Diệp Phàm gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, biểu ca, thân thể ngươi không có vấn đề gì chứ?”
“Lần trước sau khi ngươi xem qua cho ta liền không còn vấn đề gì nữa.”
“Vậy là tốt rồi.”
……
Khương Mộng đi đến trước cửa biệt thự của Diệp Phàm, chưa gặp được Diệp Phàm, ngược lại nhìn thấy Võ Tư Hàm.
Võ Tư Hàm chỉ huy một đống người dọn tủ lạnh ra ngoài phòng khách, bên trong hầu hết là đồ ăn vặt.
“Xin hỏi, Diệp Phàm có ở đây không?”
Võ Tư Hàm đánh giá Khương Mộng một phen, nói: “Biểu đệ ra ngoài chơi lướt sóng, ngươi là?”
“Ta là Khương Mộng.” Khương Mộng nhíu mày đáp.
(dreamhouse2255)
Võ Tư Hàm gật đầu: “Ta đã nghe biểu đệ nói qua, ngươi là tới lấy dược sao?”
Khương Mộng gật đầu: “Đúng vậy, dược làm xong rồi?” Khương Mộng tới kỳ thật là muốn hỏi Diệp Phàm về tiến triển của đan dược một chút, nghe khẩu khí của Võ Tư Hàm, chẳng lẽ đan dược đã luyện thành rồi sao?
“Đúng vậy, đã xong rồi, biểu đệ có nói với ta nếu có người tới lấy dược thì đưa cho các ngươi.”
Võ Tư Hàm mở ngăn kéo dưới bàn TV ra, dọn đồ ăn vặt sang một bên, sau đó cao hứng hô: “Tìm được rồi, chính là cái này!”
Khương Mộng: “……”
Khương Mộng cau mày, luôn cảm thấy chuyện này giống như một trò đùa, đan dược dùng để trị liệu cho trưởng lão sao có thể đặt cùng đồ ăn vặt được.
“Vị tiên sinh này, thời điểm Diệp Phàm đi có nói đây là dược gì không?”
Võ Tư Hàm gật đầu đáp: “Biểu đệ có nói.”
“Là dược gì?”
“Dược dạ dày. Biểu đệ nói người bình thường cũng có thể ăn, bất quá, nhiều nhất là ăn nửa viên, nếu vẫn chưa có tác dụng thì mới ăn tới viên thứ hai, thứ ba.” Võ Tư Hàm cười nói, trong lòng có chút hoang mang, nếu chỉ là dược dạ dày thì đến tiệm thuốc mua một ít là được rồi, cần đến biểu đệ hắn ra tay sao?
(dreamhouse2255)
Khương Mộng: “……” Dược dạ dày, vậy hẳn là sẽ không sai.
“Cảm ơn.” Khương Mộng miễn cưỡng cười nói.
“Không cần khách khí.”
……
Đường Ninh nhìn Khương Mộng cùng Khương Lâm Phong rời đi, tâm tình không khỏi có chút hoang mang: “Hai người kia là ai vậy?”
Võ Tư Hàm lắc đầu: “Không biết, có thể là cao nhân từ nơi nào tới đi.”
Đường Ninh hít sâu một hơi: “Người Diệp Phàm quen đều kỳ kỳ quái quái.”
Võ Tư Hàm nhún vai: “Đúng vậy.”
Khương Mộng đi ra cửa biệt thự, nhíu mày lại, “Lâm Phong ca, ngươi nói đan dược của Diệp Phàm sẽ có tác dụng sao?” Sao nàng lại cảm thấy Diệp Phàm là tùy tiện lấy ra một lọ dược dạ dày có lệ bọn họ a!
Khương Lâm Phong hít sâu một hơi: “Không biết! Nếu đối phương nói ăn không chết người, vậy vẫn nên lấy về thử một lần đi. Nghe nói Diệp Phàm là một tên chết đòi tiền, lúc trước không biết hắn dụ Từ đạo trưởng mua thứ gì, khiến cho Từ đạo trưởng phải mang hết của cải ra gán nợ, trực tiếp biến thành hết sạch tiền, lần này Diệp Phàm nguyện ý hỗ trợ miễn phí đã là không tồi.”
“Được rồi.”
……
Bên trêи du thuyền.
Diệp Phàm cầm cần câu chuyên chú câu cá, Chu Cẩn Chi ngồi bên cạnh, nhàn nhã uống trà, Võ Hào Cường tràn đầy tò mò đi dạo khắp trêи boong tàu.
“Có thứ gì đó tới!” Diệp Phàm vung cần câu, thành công câu lên một con tôm lớn.
“Diệp thiếu thật lợi hại!” Mấy phú nhị đại vây quanh Diệp Phàm khen tặng.
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Không dám, không dám.”
Chu Cẩn Chi nhíu mày, như suy tư gì đó.