Giống như Bạch Vân Hi đoán trước, tới nửa đêm, Diệp Phàm liền trở lại biệt thự.
“Cuối cùng cũng trở về!” Diệp Phàm bộ dáng phong trần mệt mỏi, tinh thần lại không tệ chút nào.
Nhìn thấy Diệp Phàm trở về, Bạch Vân Hi bỗng có loại cảm giác trần ai lạc định (khi bụi đã lắng xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc).
“Ngươi không cần sốt ruột như vậy, kỳ thật đợi ngày mai rồi trở về cũng được.” Trong lòng Bạch Vân Hi có chút cao hứng, nhưng ngoài mặt lại vẫn lạnh tanh.
Diệp Phàm nhíu mày, bĩu môi nói: “Nếu như vậy đêm nay liền không thể song tu được rồi, cho nên ta chỉ có thể mã bất đình đề gấp gáp trở về.”
Bạch Vân Hi: “……” Con heo Diệp Phàm này, trong đầu chỉ có mấy thứ phế liệu!
Thao Thiết quỷ linh cười nhạo một tiếng: “Ngươi là gấp trở về giao phối a! Tinh trùng thượng não ngu ngốc, nhân loại tục tằng!”
Bạch Vân Hi: “……”
Diệp Phàm dùng một chân đá Thao Thiết quỷ linh bay ra ngoài: “Dựa theo tuổi tác của long tộc các ngươi mà nói, khi bị nhốt ở Thôn Hòe, ngươi vẫn còn là một ấu tể đi, vậy nên ngươi kỳ thật còn chưa khai trai đúng không? Tiểu quỷ, ngươi đi sang một bên hóng mát đi, thế giới của người lớn trẻ vị thành niên như ngươi không hiểu được đâu.”
(dreamhouse2255)
Thao Thiết quỷ linh tức giận nhìn Diệp Phàm: “Tên hỗn đản, tuổi của ta đủ là làm cố gia gia ngươi, ngươi mới là tiểu quỷ!”
Bạch Vân Hi: “……”
Diệp Phàm lấy Quỷ Âm Kỳ ra, nhét Thao Thiết quỷ linh vào.
“Hôm nay ta rất mệt, không muốn song tu, khiến ngươi đi đường lãng phí rồi, thật xin lỗi.” Bạch Vân Hi nhàn nhạt nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm gật đầu: “Không sao, không song tu cũng được, ta muốn ngủ ở bên cạnh ngươi, ngươi đừng đá ta.”
Bạch Vân Hi: “……”
“Ban ngày lão nhân Diệp gia đã tới.” Bạch Vân Hi nói.
Diệp Phàm có chút đau đầu: “Sao lão nhân chết tiệt kia còn tới nữa? Hắn đúng là phiền toái!”
Bạch Vân Hi: “Ta đuổi hắn đi rồi……”
Diệp Phàm gật đầu: “Vân Hi thật lợi hại!”
Bạch Vân Hi: “……”
(dreamhouse2255)
“Đúng rồi, ngươi gặp được gì dưới đáy biển, sao đột nhiên lại bị truyền tống đi?” Bạch Vân Hi hỏi.
“Dưới đáy biển có một cái Truyền Tống Trận vô hướng.” Diệp Phàm nghiêm túc nói.
“Truyền Tống Trận vô hướng?”
Diệp Phàm gật đầu: “Nếu Truyền Tống Trận kia hoàn chỉnh, nó hẳn là một cái Truyền Tống Trận Châu Tế, có thể truyền tống người đến tu chân giới, bất quá, không thể xác định vị trí truyền tống, người bị truyền tống sẽ được đưa tới một vị trí bất kỳ ở tu chân giới, có thể là rớt xuống miệng núi lửa, cũng có thể là rớt xuống ổ yêu thú, sau khi bị truyền tống qua thì rất khó để trở lại.”
“Tu chân giới, là tu chân giới mà ngươi nói sao?” Bạch Vân Hi hỏi.
Diệp Phàm lắc đầu: “Không nhất định, có rất nhiều tu chân giới.”
“Ngươi nói là nếu hoàn chỉnh? Hiện tại thì không hoàn chỉnh?”
“Đúng vậy, hiện tại Truyền Tống Trận này đã xuất hiện tổn hại, nhưng nó vẫn đang vận hành, nó sẽ cuốn vào những thứ tiếp cận Truyền Tống Trận lại, lung tung truyền tống đi.”
“Truyền tống đi đâu?” Bạch Vân Hi hỏi.
Diệp Phàm nhún vai: “Không biết, nơi nào cũng có khả năng.”
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi: “……”
……
Diệp Hoằng Văn ra ngoài uống rượu, bị Vương Hiểu Phỉ liên tục gọi điện thoại kêu về, phiền đến không chịu nổi.
“Hoằng Văn, ai điện thoại tới vậy?”
Diệp Hoằng Văn ôm tân hoan, cười cười nói: “Còn có thể là ai nữa.”
“Là phu nhân chính phòng a! Tra cương thật nghiêm khắc! Nghe nói trước kia Hoằng Văn ngươi từng vì nàng mà nhất nộ trùng quan, vì nàng mà cãi lời lão gia tử.”
Diệp Hoằng Văn uống một ngụm rượu: “Đó đều là chuyện trước kia, con người không phải đều có thời thiếu niên khinh cuồng sao? Trước kia nữ nhân này cũng rất tri tình tự giác, gần đây thì càng ngày càng phiền.” Diệp Hoằng Văn âm thầm suy đoán, Vương Hiểu Phỉ có phải đã tới thời kỳ mãn kinh rồi hay không, cho nên tính tình mới càng ngày càng khó chịu như vậy.
Diệp Hoằng Văn không kiên nhẫn ném số của Vương Hiểu Phỉ vào sổ đen.
“Hoằng Văn, nghe nói nhi tử của ngươi quen rất nhiều đại nhân vật!”
Diệp Hoằng Văn không vui nói: “Đúng vậy, hắn quen rất nhiều đại nhân vật, chỉ là hắn lại không chịu thừa nhận người phụ thân này! Đúng là nghiệt tử, hắn cũng không nghĩ xem là ai nuôi hắn ăn, nuôi hắn mặc, hiện tại phát đạt, trở mặt liền không biết người.”
Điện thoại của Diệp Hoằng Văn ngừng một lát, sau đó, điện thoại của Diệp Ánh Lan cũng gọi tới đây.
Diệp Hoằng Văn nhìn tên hiển thị trêи điện thoại, không kiên nhẫn nói: “Đôi mẹ con này đúng là không biết điểm dừng!”
“Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không? Nếu như vậy không bằng ngươi mau chóng trở về một chuyến đi.” Tân hoan thiện giải nhân ý (thấu hiểu lòng người) khuyên nhủ.
Diệp Hoằng Văn gật đầu: “Được rồi, ta trở về xem thử.”
……
Diệp Hoằng Văn vừa trở về đến nhà liền nhận được một tin sét đánh giữa trời quang.
(dreamhouse2255)
Diệp Chí Trạch ra nước ngoài đánh bạc, vay mượn nặng lãi, bị người bắt lại.
Diệp Hoằng Văn tràn đầy không vui nhìn Vương Hiểu Phỉ: “Đang tân niên sao hắn lại xuất ngoại ngoài?”
“Tâm tình hắn không tốt.” Vương Hiểu Phỉ đáp.
“Tâm tình không tốt, hắn có cái gì mà tâm tình không tốt, ta mới là người tâm tình không tốt!” Diệp Hoằng Văn táo bạo mắng.
“Vậy ngươi xem hiện tại phải làm sao bây giờ? Bên kia đã nói nếu như không trả tiền, mỗi ngày liền cắt một ngón tay của hắn, mười ngày không trả tiền liền giết con tin!”
“Hai trăm triệu, đây cũng không phải là một con số nhỏ.” Diệp Hoằng Văn thầm nghĩ: Lão gia tử còn chưa phân gia, hầu hết tiền của Diệp gia đều nằm trong tay lão, hắn chỉ có trong tay mấy ngàn vạn, mấy ngàn vạn này hầu hết còn là bất động sản, mà nhiều tiền như vậy cũng không thể tùy tiện dùng trêи một tên bại gia.
“Hoằng Văn, đó chính là nhi tử của ngươi, ngươi không phải là muốn thấy hắn chết mà không cứu đi!” Vương Hiểu Phỉ kϊƈɦ động mắng.
Diệp Hoằng Văn không kiên nhẫn nói: “Không phải là ta không chịu cứu, đây không phải là không có tiền sao?”
“Ngươi không có tiền, lão gia tử có a! A Trạch cũng là tôn tử của hắn, ngươi đi cầu xin hắn đi!”
“Lão gia tử đang tức giận, ta không muốn chọc hắn.”
(dreamhouse2255)
Diệp Hoằng Văn thầm nghĩ: Đại ca hắn còn đang cả ngày quanh quẩn bên người lão gia tử lấy lòng, lão gia tử vốn đã thiên hướng đại xa, hiện tại nếu hắn nói lão gia tử ra tiền cứu người, nói không chừng lão gia tử tức giận còn tước luôn cả quyền thừa kế của hắn.
Hơn nữa, ngoại trừ Diệp Chí Trạch, hắn vẫn còn mấy tư sinh tử nuôi bên ngoài, cũng không thể vì cứu một mình Diệp Chí Trạch không nên thân mà khiến những người khác không còn cơm ăn.
“Hoằng Văn, đó chính là nhi tử của ngươi a!”
Diệp Hoằng Văn hung tợn nói: “Ta đương nhiên biết hắn là nhi tử của ta! Ta đúng là có mắt không tròng, cư nhiên coi một tên mắt cá thành bảo bối, hao tâm tổn sức dìu dắt hắn thượng vị, kết quả, hắn chính là có đỡ cũng không đứng dậy nổi, chỉ biết chọc phiền toái cho ta, nếu không phải tại hắn, sao ta có thể