Lộ Doãn Phi nhìn thấy Thực Trận Quỷ Vụ Trùng biến mất, lập tức kinh hãi, sắc mặt dị thường khó coi.
Cát Thiện Binh lúc trước chịu thiệt lập tức cười nói: “Lộ đạo hữu, quỷ ngươi dưỡng hình như cũng không có tác dụng gì!”
Lúc trước Lộ Doãn Phi rõ ràng nhìn ra trận pháp có vấn đề, lại không nhắc nhở hắn, trong lòng Cát Thiện Binh đã âm thầm ghi Lộ Doãn Phi một bút nợ, hiện tại thấy Cát Thiện Binh ăn mệt, Lộ Doãn Phi không khỏi cảm thấy vui sướиɠ khi người gặp họa.
Lộ Doãn Phi mất đi Thực Trận Quỷ Vụ Trùng, tâm tình đã không tốt,, hiện tại nghe Cát Thiện Binh châm chọc mỉa mai, giận đến hộc ra một búng máu.
“Lộ đạo hữu, ngươi làm sao vậy? Chỉ là thứ đồ chơi nhỏ mà thôi, cần phải thế sao?” Cát Thiện Binh hỏi.
“Đồ chơi nhỏ, ngươi nói thật nhẹ nhàng, ngươi biết đó là cái gì không?” Lộ Doãn Phi gào lên.
Cát Thiện Binh chớp chớp mắt: “Không biết.”
“Đó là Thực Trận Quỷ Vụ Trùng, là linh vật từ thượng cổ lưu truyền tới nay, nếu nó có thể thành thục, ngay cả Tiên trận cũng có thể ăn mòn!”
Cát Thiện Binh sửng sốt một phen, thầm nghĩ: Tốc độ phá cấm chế của Lộ Doãn Phi nhanh như vậy, thì ra không phải bởi vì trận pháp thuật của hắn lợi hại, mà là công lao của linh trùng kia, nếu linh trùng kia thật sự lợi hại như lời Lộ Doãn Phi nói, vậy cũng quá đáng tiếc.
(dreamhouse2255)
Cát Thiện Binh âm thầm cảm thán, ngoài miệng lại vẫn không thể ngừng bẩn thỉu một phen.
“Nếu linh trùng kia lợi hại như lời Lộ đạo hữu nói, sao lại bị tiêu diệt nhanh như vậy, cái thứ vừa mới diệt nó kia hình như là một con cẩu.” Cát Thiện Binh nói.
Dương Bách Sát nhìn Cát Thiện Binh một cái: “Cát đạo hữu nói đùa, thứ kia sao có thể là một con cẩu, nếu ta nhìn không lầm, đó hình như là một con Thao Thiết quỷ linh, linh thể đã có thể hóa hình. Thao Thiết có thể nuốt vạn vật, hết thảy sinh linh trêи đời này đều nằm trong thực đơn của nó, cho dù chết thì vẫn còn chút huyền ảo.”
“Thao Thiết chính là hung thú thượng cổ, may là không còn sống, Diệp Phàm rốt cuộc có được Thao Thiết từ đâu a?” Cát Thiện Binh khó hiểu nói.
Dương Bách Sát lắc đầu: “Ai biết được!”
Cát Thiện Binh cau mày lại: “Trận pháp này không thể phá, chúng ta nên ở lại hay đi? Dương đạo hữu, ngươi có ý kiến gì không?”
Dương Bách Sát nhìn xung quanh một phen: “Nơi này có nhiều đạo hữu như vậy, một cây làm chẳng nên non, ta nghĩ nếu mọi người đồng loạt ra tay, hẳn là cũng không phải việc gì khó.”
Cát Thiện Binh gật đầu: “Nói không sai.” Bọn họ cực cực khổ khổ phá trận, đến lúc đó nếu bị người khác chiếm tiện nghi, vậy liền không tốt.
……
Trong trận pháp, Diệp Phàm tò mò nhìn Ngao Tiểu No.
(dreamhouse2255)
“Ngươi thật sự giải quyết xong rồi.”
Ngao Tiểu No ngẩng đầu ưỡn ngực, không ai bì nổi nói: “Ta đã sớm nói rồi, ta có biện pháp, thế nào, chẳng lẽ ngươi không tin ta? Ta a, chính là lợi hại như vậy!”
Diệp Phàm nhún vai: “Phải, rất lợi hại, thùng cơm chính là thùng cơm, chỉ biết dựa vào ăn để giải quyết vấn đề.”
Ngao Tiểu No: “……”
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Tiểu No rất lợi hại, lập công lớn! Không hổ là linh thú thượng cổ.”
Ngao Tiểu No đắc ý cười: “Đó là đương nhiên, chẳng qua, đám hỗn đản bên ngoài cư nhiên cảm thấy ta là cẩu, ta rốt cuộc có điểm nào giống cẩu a!”
Diệp Phàm: “……”
“Mấy tên bên ngoài hình như vẫn chưa chịu từ bỏ, còn tính toán liên thủ lại với nhau.” Diệp Phàm không vui mắng.
“Diệp Phàm, xử lý bọn họ, xử lý đám cặn bã không biết nhìn hàng kia!” Ngao Tiểu No nhảy nhót lung tung chỉ huy.
Diệp Phàm gật đầu, lòng đầy căm phẫn nói: “Đúng vậy, xử lý bọn họ, cho mấy tên kia biết sự lợi hại của ta.”
Bạch Vân Hi nhìn biểu tình kϊƈɦ động của Diệp Phàm cùng Thao Thiết quỷ linh, cảm thấy hai tên này giống như là tửu đồ (bợm nhậu) uống say rượu muốn làm bậy.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Ngươi định làm thế nào?”
Diệp Phàm mở to mắt: “Ta muốn nổ chết bọn họ!”
“Đúng vậy, nổ chết đám hỗn đản kia, một người cũng không lưu!” Thao Thiết quỷ linh phụ họa theo sau.
Bạch Vân Hi: “……”
……(dreamhouse2255)
Hai tu sĩ liên tiếp ra tay, một bị thương, một mất đi linh trùng, các tu sĩ khác đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, bất quá, số người tụ tập tới chuẩn bị tùy thời hành động lại càng ngày càng nhiều.
“Tiểu thư, có động tĩnh.” Hỏa San San hô lên.
Hỏa Toàn Nhi tò mò hỏi: “Phải vậy không?”
Năm con rối đột ngột xông ra.
Hỏa Toàn Nhi bĩu môi nhìn năm con rối: “Lại con rối a! Con rối tuy tốt, nhưng cũng không phải người thật, rất dễ xảy ra vấn đề.”
Hỏa San San gật đầu: “Đúng vậy!”
Hỏa Toàn Nhi chống cằm, mê hoặc nói: “Diệp Phàm thả đám con rối ra rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
Trong lúc Hỏa Toàn Nhi nghi hoặc, một con rối đã mở miệng: “Rời khỏi nơi này, một trăm tức sau (tức bằng một phần sáu mươi của một phút, một trăm tức bằng khoảng một phút bốn mươi giây) tiến hành công kϊƈɦ không phân biệt. Rời khỏi nơi này, một trăm tức sau tiến hành công kϊƈɦ không phân biệt.”
Hỏa San San chớp chớp mắt nhìn Hỏa Toàn Nhi: “Tiểu thư, con rối nói sắp phát động công kϊƈɦ, chúng ta có nên lui lại không?”
Hỏa Toàn Nhi lắc đầu: “Không cần, dù sao chỗ chúng ta cũng đủ xa, vừa lúc xem náo nhiệt.”
(dreamhouse2255)
Lời nói của con rối không sinh ra ảnh hưởng quá lớn với chúng tu giả, đại đa số vẫn lười biếng chờ ngoài động phủ, muốn sấn hư mà nhập.
“Một trăm tức đã đến hết.” Năm con rối đồng thời nâng cánh tay lên.
Hỏa Toàn Nhi mê hoặc nói: “Đám con rối này đã được cải trang qua, sao cánh tay lại trống rỗng hết cả?”
“Nã pháo!”
Năm con rối đồng thời phóng Thiên Lôi Châu ra, mười viên Thiên Lôi Châu đồng thời nổ mạnh, mấy tu sĩ cách gần lập tức bị nổ thành tro.
Hỏa Toàn Nhi trong nháy mắt trước khi Thiên Lôi Châu phát nổ đã kéo Hỏa San San rời đi, nhưng vẫn bị dư ba vụ nổ đánh sâu vào.
Sóng nổ thứ nhất kết thúc, sóng nổ thứ hai lập tức theo sau.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngừng, tu sĩ chưa kịp chạy trốn toàn diệt.
Hỏa Toàn Nhi đỡ búi tóc tán loạn, rầu rĩ hộc ra một búng máu: “Thất sách! Diệp Phàm cư nhiên gây ra động tĩnh lớn như vậy.”
Hỏa San San thực lực không bằng Hỏa Toàn Nhi, thương thế càng nặng hơn, “Tiểu thư, chúng ta đi nhanh đi.”
(dreamhouse2255)
Hỏa Toàn Nhi gật đầu: “Được.”
Triệu Ngự Hùng thần sắc cổ quái chạy như bay, sau khi biết được có người sẽ xuống tay với Diệp Phàm, hắn lập tức đuổi tới xem náo nhiệt, mong chờ