Diệp Phàm đi dạo một vòng trêи phố dược liệu, nhịn đau thịt tiêu tiền mua sắm, bỗng nhiên, một tin nhắn nhảy ra trong điện thoại, Diệp Phàm nhìn tin tức gửi tới, sửng sốt một chút, trong lòng mừng như điên, tin nhắn thế mà lại là chuyển tới hai ngàn vạn.
Diệp Phàm thu được tin nhắn không bao lâu, Võ Hào Cường liền gọi điện tới, “Tiểu thúc, nhận được tin chuyển khoản chưa?”
“Nhận được rồi.”
“Ta phí sức chín trâu hai hổ mới thuyết phục được phụ thân nhả cho ngươi hai ngàn vạn, ngươi nhớ lần sau mời ta ăn cơm nên hào phóng một tí.” Võ Hào Cường nói.
Diệp Phàm nghĩ nghĩ: “Được rồi, được rồi, lần sau ta mời ngươi ăn buffet năm mươi nguyên, ngươi muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
“Tiểu thúc thật đáng ghét!”
Diệp Phàm cười cười nhìn tin nhắn chuyển khoản trêи di động, thầm nghĩ: Thật không lãng phí sức cứu mạng con cừu béo kia! Bất quá, biểu ca ngoan cố nhà hắn thật sự tin là hắn cứu tiểu quỷ về sao?
……(dreamhouse2255)
Diệp Phàm mua sắm xong dược liệu liền nhận được điện thoại của Chu Cẩn Chi, nghĩ nghĩ một hồi, quyết định tới gặp mặt nói chuyện.
“Chu thúc, ngươi tìm ta sao?”
Chu Cẩn Chi sửng sốt nhìn Diệp Phàm: “Ngươi gọi ta là Chu thúc? Không gọi Chu lão bản sao?” Quan hệ của hắn cùng Diệp Phàm còn chưa gần gũi như vậy a.
“A! Ta đã suy nghĩ một chút, nếu Vân Hi gọi ngươi là Chu thúc, ta cũng gọi như vậy đi, ngươi có phải rất có cảm giác thụ sủng nhược kinh (được yêu sủng mà lo sợ) không?” Diệp Phàm hớn hở nhìn Chi Cẩn Chi.
Nhớ lại Diệp Phàm hắn năm đó cũng là nhân vật phong vân (người có tiếng tăm, được chú ý) trong Bích Vân Tông, tuy rằng không thể tu chân, nhưng vẫn có một đống người mang linh thạch tới cầu hắn chỉ điểm, không ít tu giả vì tạo dựng được quan hệ với hắn mà lấy làm vinh hạnh, hiện tại hắn so với lúc xưa càng thêm ngưu bức (trâu bò), đã có thể tu chân, tuy rằng linh khí trêи thế giới này quá mỏng manh, khiến cho một thiên tài như hắn cũng khó khăn mà thăng cấp, nhưng hắn đã có thể tìm được biện pháp khắc phục.
Chu Cẩn Chi cực kỳ câm nín nhìn Diệp Phàm, thầm nghĩ: Tên tiểu tử thối này da mặt thật quá dày!
“Ta nghe nói ngươi đơn thương độc mã (đi đơn độc, không có người hỗ trợ) đi cứu Võ Hào Cường từ tay bọn bắt cóc?”
“Làm gì có chuyện như vậy, bất quá thời điểm ta tìm đến, mấy tên bắt cóc đều đã ngộ độc thức ăn, hôn mê hết.” Diệp Phàm nhẹ nhàng bâng quơ nói.
(dreamhouse2255)
Chu Cẩn Chi: “……” Ngộ độc thức ăn có thể dẫn đến toàn thân trật khớp sao?
“Diệp thiếu, ngươi muốn theo đuổi theo Bạch tam thiếu?”
Diệp Phàm gật đầu: “Không sai.”
“Không phải là ta đả kϊƈɦ ngươi, với trình độ hiện tại của ngươi, một trăm năm nữa cũng theo đuổi không được. Bất quá không sao, trước mắt có một cơ hội tốt.” Chu Cẩn Chi thần thần bí bí nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm chớp chớp mắt, hưng phấn hỏi: “Cơ hội tốt? Cơ hội tốt gì?”
“Bạch thiếu có ngoại gia gia tên là Tiếu Trì, là học giả cổ văn, gần đây ở tỉnh Sơn Tây phát hiện ra một khu cổ mộ, ngoại gia gia hắn muốn qua bên kia hỗ trợ khai quật, Bạch tam thiếu cũng rất có hứng thú với mấy thứ này, hẳn là sẽ đi cùng, coi như nghỉ phép.”
Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Ngươi muốn ta qua đó hỗ trợ khai quật?”
“Ta lấy cho ngươi một vị trí.” Chu Cẩn Chi nói.
Hai mắt Diệp Phàm sáng lên: “Lão nhân, ngươi thật biết điều!”
Chu Cẩn Chi: “……”
“Điều kiện địa phương phát hiện cổ mộ rất không tốt, ngươi phải có chuẩn bị trước.”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm gật đầu: “Điều kiện không tốt mới có thể biểu hiện ra khí khái anh hùng của ta a!”
Chu Cẩn Chi: “……” Khí khái anh hùng nhìn không ra, khí khái ngu ngốc thật ra lại rất dễ thấy được, Chu Cẩn Chi nhất thời không xác định mời Diệp Phàm đi khai quật cổ mộ có phải lựa chọn chính xác hay không.
Diệp Phàm nhìn Chu Cẩn Chi, hỏi: “Nói như vậy, ta nên đi đâu tụ tập với bọn họ?”
“Sáu ngày sau bọn họ