Xe buýt chạy liên tục ba giờ, sau đó mới ngừng lại, “Phía trước không có đường, cần mọi người đi bộ.”
Đám người Tiếu Trì lục tục xuống xe, Diệp Phàm vừa xuống liền thấy được từng dãy núi liên miên phập phồng.
Tiếu Trì đi đến bên người Bạch Vân Hi: “A Hi, ngươi có khỏe không?”
Bạch Vân Hi cười cười: “Ta không sao.”
Bạch Vân Hi cau mày, hắn vẫn luôn tương đối cảnh giác, ngủ trêи xe buýt lung lay như vậy thật sự rất khó tưởng tượng nổi, nghe Tiếu Trì nói, lúc hắn ngủ cư nhiên là dựa vào trêи vai Diệp Phàm, trong lòng Bạch Vân Hi lập tức càng thêm cổ quái.
Diệp Phàm xách theo balo, thí điên thí điên (tung tăng tung tẩy) đi tới bên người Bạch Vân Hi: “Nghe nói kế tiếp phải đi mấy tiếng đồng hồ, nếu ngươi đi không được, ta có thể cõng ngươi a!”
Bạch Vân Hi nhìn vẻ mặt tươi cười ngu đần của Diệp Phàm, tức giận nói: “Không cần, cảm ơn!”
Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Ngươi không cần cậy mạnh như vậy!”
Bạch Vân Hi tức giận mắng: “Rất cảm ơn ngươi quan tâm, bất quá, thật sự không cần!”
Diệp Phàm nghĩ nghĩ: “Ngươi có muốn ăn thịt heo không?”
(dreamhouse2255)
“Ta không ăn!” Bạch Vân Hi lạnh giọng đáp.
Diệp Phàm buồn rầu nhìn Bạch Vân Hi: “Ngươi thật kén ăn a! Cái gì cũng không ăn.”
“Ngươi nói không sai, ta chỉ ăn sơn trân hải vị.” Bạch Vân Hi cười nhạo một tiếng.
Diệp Phàm: “……”
……
Diệp Phàm mất mát đi trêи đường núi, Dương Phi đi tới bên người Diệp Phàm: “Tâm tình ngươi có vẻ không tốt lắm a!”
“Vân Hi nói ta cách hắn xa một chút! Hắn thật lạnh nhạt!” Diệp Phàm tràn đầy uể oải than vãn.
Dương Phi: “……” Bạch tam thiếu bị cực phẩm này quấn lên, thật quá xui xẻo.
“Lão nhân đó là ai nha? Đi gần hắn như vậy!” Diệp Phàm hỏi.
“Tiếu Trì đại sư là ngoại gia gia Bạch Vân Hi.” Dương Phi bất đắc dĩ thở dài.
“A, ta nhớ rồi, Chu lão đầu nói trong đội ngũ có ngoại gia gia hắn, ta cư nhiên quên mất chuyện quan trọng như vậy, ta muốn qua đó lôi kéo làm quen.” Diệp Phàm mặt mày hớn hở nói.
(dreamhouse2255)
Dương Phi thương hại nhìn Diệp Phàm: “Chỉ sợ hiện tại ngươi đã chậm, ngươi không biết ngươi đã đắc tội hắn sao?”
“Bởi vì ta gọi hắn là lão nhân?” Diệp Phàm hỏi.
Dương Phi: “……”
Diệp Phàm sầu lo nói: “Đây đúng là phiền toái, lão nhân kia hình như nhìn ta không vừa mắt, hắn vẫn luôn quay đầu lại trừng ta! Nơi này khó đi như vậy hắn còn quay đầu trừng ta, cũng không sợ trẹo chân ngã chết.”
Dương Phi: “……”
Tuy rằng đường núi nhỏ hẹp rất khó đi, Diệp Phàm mang theo balo bước chân vẫn nhẹ nhàng.
Ba giờ chiều, mọi người rốt cuộc cũng tới mảnh đất phụ cận mục tiêu.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta hạ trại ở chỗ này đi, mấy ngày kế tiếp cũng phải ở chỗ này.” Trương Văn Đào nói.
Diệp Phàm rắc rắc gặm một quả táo, Dương Phi nhìn Diệp Phàm, không khỏi nhíu mày, Diệp Phàm dọc theo đường đi không ngừng gặm thức ăn, không biết là đói đến mức nào.
Diệp Phàm nhìn xung quanh, bỗng nhiên rút ra một con dao gọt hoa quả, ném về phía