Diệp Phàm cầm mười một bình rượu, nhét chín bình thanh vào trong nhẫn không gian, chính mình cầm một bình hắc, đưa cho Bạch Vân Hi một bình thanh.
Diệp Phàm tìm một góc trong tửu quán ngồi xuống.
Khách trong tửu quán không nhiều, Bạch Vân Hi phát hiện mọi người xung quanh tựa hồ đều đang nhìn trộm Diệp Phàm, có mấy tu sĩ trêи mặt mang tươi cười vui sướиɠ khi người gặp họa, có mấy người thần sắc tìm tòi nghiên cứu.
Bạch Vân Hi nhíu mày lại, thầm hoài nghi có phải Diệp Phàm ra hai viên linh thạch cực phẩm trả tiền dẫn tới phiền toái hay không.
Bạch Vân Hi nhấp một ngụm rượu nhỏ, tức khắc một cỗ linh lực tràn ra khắp thân thể.
“Linh tửu cực phẩm!” Bạch Vân Hi không khỏi kinh nghi.
Bạch Vân Hi từng nghe Diệp Phàm nói qua, trêи đời này có một loại người gọi là linh tửu sư, có thể ủ linh tửu giúp tu sĩ tăng linh lực, thể chất, v.v….
Linh tửu sư cao minh có thể thôi phát ra hoàn toàn dược lực, đạt tới trình độ không thua kém gì đan dược, nhưng tác dụng lại ôn hòa hơn một chút.
Bình rượu trêи tay hắn này dược lực tương đương với đan dược Linh cấp đỉnh, Bạch Vân Hi nguyên bản cảm thấy giá linh tửu hơi đắt, hiện tại phát hiện tiền nào của nấy.
Bạch Vân Hi cảm thấy rượu hơi mạnh, uống vào một ngụm cả người cũng như đang cháy lên.
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi nhìn xung quanh một vòng, phát hiện tất cả mọi người cũng đều là nhấp từng ngụm nhỏ một.
Bỗng bên cạnh “Rầm” một tiếng, Bạch Vân Hi không khỏi quay sang nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm đã uống một ngụm rượu, lấy tay quạt đầu lưỡi: “Cay quá, cay quá ……”
Bạch Vân Hi: “……”
Bạch Vân Hi cau mày, phát hiện các tu sĩ xung quanh đều đang nhìn về phía Diệp Phàm, ánh mắt ẩn ẩn lộ ra hưng phấn xem kịch vui.
“Ngươi còn ổn không?” Bạch Vân Hi hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: “Ta rất tốt, chỉ là có hơi nóng.”
Diệp Phàm lại uống thêm một ngụm, chép chép miệng, “Có hơi cay, nhưng uống rất ngon.”
Nhìn thấy Diệp Phàm không có việc gì, các tu sĩ xung quanh sôi nổi thu tầm mắt lại.
“Rượu này rất ngon sao? Cho ta uống một ngụm.” Bạch Vân Hi nói.
Diệp Phàm kéo bình rượu vào trong ngực, lắc lắc đầu: “Không được, rượu này rất mạnh, ngươi uống sẽ say.”
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi: “Vậy còn ngươi……”
Hai má Diệp Phàm hơi đỏ lên, ánh mắt lấp lánh: “Ta? Ta ngàn chén không say!”
Bạch Vân Hi: “……”
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm ngây ngốc cười, thầm nghĩ: Diệp Phàm này nào có bộ dáng của ngàn chén không say.
Diệp Phàm lại uống một ngụm rượu, lại phun đầu lưỡi như chó Nhật.
Mấy nữ tu xung quanh nhìn về phía Diệp Phàm, nhịn không được khẽ bật cười thành tiếng.
Tiếng cười khẽ truyền vào trong tai của Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi không khỏi hơi đỏ mặt lên.
“Lão bản, một vò hắc tửu.” Một thanh âm hơi quen thuộc truyền vào trong tai của Bạch Vân Hi.
Bạch Vân Hi nhìn qua, phát hiện người tới cư nhiên là Diệp Cẩm Văn.
Diệp Phàm liếc qua Diệp Cẩm Văn, khó chịu hừ một tiếng, thu hồi tầm mắt.
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi vươn tay, xoa xoa đầu Diệp Phàm, Diệp Phàm giống như là được vuốt lông, hơi nghiêng đầu qua.
Lão bản tửu quán nhìn Diệp Cẩm Văn, nói: “Số hắc tửu định mức tháng này đã bị mua đi rồi”
Tống Lan Y cau mày lại, rượu của Vô Danh tửu quán rất xa xỉ, dược lực của hắc tửu lại mạnh vô cùng, tu sĩ Kim Đan bình thường uống vào rất có khả năng bạo thể mà chết, nhưng nếu chịu qua được, cho dù là cảnh giới luyện thể hay tu vi đều có thể nhảy vọt.
“Đã có tu sĩ Nguyên Anh tới?” Tống Lan Y theo bản năng hỏi.
“Không phải chỉ mỗi sư huynh nhà người mới có thể dùng tu vi Kim Đan thừa nhận dược lực của hắc tửu, thiên hạ này có rất nhiều người tài ba.” Một tu sĩ bên trong tửu quán chỉ chỉ cằm về phía Diệp Phàm.
Tống Lan Y theo hướng nhìn qua, thấy được Diệp Phàm.
Lúc trước Diệp Cẩm Văn giết yêu thú, Diệp Phàm chỉ đứng cạnh nhìn, ấn tượng của Tống Lan Y về Diệp Phàm rất không tốt.
Diệp Phàm ôm bình rượu đen, nằm trêи mặt bàn, phun đầu lưỡi với Bạch Vân Hi.
Bạch Vân Hi cau mày lại, thầm nghĩ: Diệp Phàm vẫn luôn tự cảm thấy ngàn chén không say, thực tế tửu lượng lại cực kỳ kém, tửu lượng kém thế này cư nhiên cũng dám uống rượu mạnh.
Làm Bạch Vân Hi cảm thấy may mắn là tên này còn chưa có bắt đầu uống say phát điên.
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi nhìn về phía Diệp Cẩm Văn, lại nhìn Diệp Phàm, bỗng phát hiện hình tượng của Diệp Phàm hiện tại có hơi hơi kém, thật sự mất mặt.
Diệp Cẩm Văn đi về phía Diệp Phàm, Bạch Vân Hi nhịn không được hơi khẩn trương lên.
Diệp Phàm ngây ngốc cười, tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới Diệp Cẩm Văn.
Bạch Vân Hi: “……”
……
Tống Lan Y đi tới bên cạnh Diệp Phàm, nói: “Đạo hữu, ngươi có thể nhường bình rượu này cho sư huynh ta không?”
Diệp Phàm trừng mắt nhìn Tống Lan Y một cái, kéo bình rượu vào trong ngực mình: “Không cho!”
“Tống sư muội, bỏ đi.” Diệp Cẩm Văn ngăn cản Tống Lan Y nói.
Diệp Phàm cười cười nhìn Diệp Cẩm Văn, “Ngươi muốn uống rượu này sao?”
“Quân tử không đoạt yêu thích của người khác, ta chờ tháng sau.” Diệp Cẩm Văn nói.
Diệp Phàm cau mày lại: “Ngươi sắp kết anh, muốn mượn rượu hướng quan sao? Rượu này hướng quan hiệu quả không tốt lắm, nhưng uống rất ngon.” Diệp Phàm lấy ra hai bình đan dược: “Nào, cái này cho ngươi.”
(dreamhouse2255)
“Ai cần đan dược của ngươi!” Tống Lan Y không vui nói. Tống Lan Y cảm thấy hành vi của Diệp Phàm có hơi giống như đang tống cổ ăn mày, rất khó chịu.
Diệp Phàm nghiêng đầu nhìn Diệp Cẩm Văn: “Không cần sao! Vậy thì thôi.”
Dư Cẩn đứng bên cạnh Diệp Cẩm Văn cau mày lại, sốt ruột thấp giọng lên tiếng: “Tống sư tỷ, miệng của ngươi cũng quá nhanh, đó là Nguyên Anh Đan cùng Thiên Đỉnh Đan.”
Tống Lan Y nhíu mày, ấp úng nói: “Không…… Không thể nào.” Đan dược Thiên cấp sao có thể tùy tiện lấy ra như vậy, còn một lần lấy hai bình.
Diệp Cẩm Văn sắc mặt đổi đổi: “Xác thật là Nguyên Anh Đan cùng Thiên Đỉnh Đan, bất quá, vô công bất thụ lộc, trả về cũng tốt.”
Tống Lan Y nghe thấy lời Diệp Cẩm Văn nói, nhịn không được trắng bệch mặt.
……
Diệp Phàm lung lay đi tới trước quầy, nhìn bà lão, lắc lắc bình rượu trêи tay: “Thêm năm bình này nữa.”
Bà lão nhàn nhạt nói: “Hắc tửu một tháng chỉ có thể bán một bình, nếu ngươi muốn, chờ tháng sau đi.”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm bĩu môi: “Ta nhìn thấy dưới quầy còn rất nhiều mà, ngươi bán luôn của mấy tháng sau cho ta đi!”
Bà lão nhìn Diệp Phàm một cái, dưới quầy có một trận pháp ẩn giấu, bà lão không ngờ Diệp Phàm liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
“Đó không phải số định mức của tháng này.”
Diệp Phàm phồng quai hàm lên, dáng vẻ muốn đánh nhau.
Bà lão thần sắc nhàn nhạt, có vẻ không dao động.
Diệp Phàm lấy ra một lọ đan dược,