“Tiếu giáo sư, ngươi không sao chứ?” Trần Viêm khẩn trương hỏi.
Diệp Phàm nhìn Trần Viêm đầu rơi máu chảy, chớp chớp mắt an ủi, “Tiếu lão nhân không có việc gì, tình huống của ngươi tương đối nghiêm trọng, ngươi đổ máu nha, cái dạng này của ngươi sẽ không dẫn đến chấn động não đi, nghe nói chấn động não sẽ biến thành ngu ngốc.”
Tiếu Trì: “……”
Trần Viêm cười cười: “Vết thương nhỏ, không đáng ngại gì, không nghĩ tới Diệp thiếu lại là cao thủ như vậy, lần này ít nhiều nhờ có Diệp thiếu hỗ trợ, bằng không chúng ta liền lật thuyền trong mương*.” Trần Viêm nhíu chặt mày, xe của bọn họ cư nhiên bị người khác động tay động chân, cái này quả thực là sỉ nhục!
*Lật thuyền trong mương: thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật, nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa là chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.
“Ta thâm tàng bất lộ, người bình thường không nhìn ra được.” Diệp Phàm đắc ý khoe mẽ.
Trần Viêm còn muốn khen tặng thêm hai câu, lại phát hiện sắc mặt Diệp Phàm trở nên căng thẳng.
“Tới.” Trong mắt Diệp Phàm chợt lóe lên một tia hàn quang!
Trần Viêm nghe được Diệp Phàm nói, trong lòng căng thẳng một trận.
Một viên đạn bay về phía Tiếu Trì, Diệp Phàm bắn ra một cái phi tiêu, phi tiêu cùng viên đạn đụng vào kêu “phanh” một tiếng, viên đạn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, xẹt bay qua tai Tiếu Trì, tốc độ phi tiêu bay đi vẫn không giảm, chui vào cổ tay súng bắn tỉa sau thùng xe.
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm nhìn dòng xe gào thét chạy qua trước mặt, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía.
Trần Viêm nhìn Diệp Phàm, trong lòng càng thêm kinh ngạc, phi tiêu vừa rồi giống như đã quẹo chui vào vào cổ tay súng bắn tỉa kia!
Tiếu Trì căng miệng, yết hầu như bị chặn, nhớ lại hai lần liên tục đi qua ranh giới sinh tử, sắc mặt Tiếu Trì cực kỳ không tốt.
“Hiện tại chúng ta phải làm sao?” Một lúc lâu sau, Tiếu Trì mới bình phục tâm tình lại hỏi.
Diệp Phàm cau mày nói: “Vốn dĩ ta có thể đuổi theo xem, nhưng nếu vậy thì an toàn của lão nhân ngươi lại không thể bảo đảm, Vân Hi nói ta phải lấy an toàn của ngươi đứng đầu.”
Khóe miệng Trần Viêm run rẩy một chút, Diệp Phàm nói loại lời nói này rõ chính không tin tưởng năng lực của hắn cùng Hồ Lâm, bất quá cái này cũng khó trách, hai lần nguy cơ vừa rồi hắn cũng không thể giúp được cái gì, thậm chí nếu không phải Diệp Phàm phản ứng nhanh Tiếu Trì chắc chắn đã xảy ra chuyện.
“Tiếu giáo sư, ta đã thông tri cho tổng bộ, bọn họ sẽ nhanh chóng phái đồng sự tới cứu viện.”
Tiếu Trì gật đầu: “Được, khi nào tới?”
“Hẳn là mười phút nữa.” Trần Viêm đáp.
Diệp Phàm lo lắng nhìn Tiếu Trì: “Ngoại gia gia, ngươi run thật lợi hại! Có phải là bệnh thấp khớp của ngươi tái phát không? Có muốn ta cõng ngươi không?”
(dreamhouse2255)
“Không cần!” Tiếu Trì nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thật sự không cần sao? Ngươi không cần khách khí với ta! Ta rất vui lòng giúp đỡ ngươi, ngươi giúp ta nói tốt mấy lời trước mặt Vân Hi thì tốt rồi.” Diệp Phàm chân thành khuyên nhủ.
Tiếu Trì: “……”
……
Xe quân khu rất nhanh liền đến chở mấy người về.
Tiếu Trì bị nhân viên công tác trong quân khu mang đi, thân phận của Diệp Phàm không đủ, không thế đi cùng.
“Diệp thiếu, thật xin lỗi! Quân khu có quy củ của quân khu” Trần Viêm áy náy nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Không sao.”
Diệp Phàm lôi bao que cay lớn từ trong ba lô ra bắt đầu gặm.
Trần Viêm nhìn Diệp Phàm ăn đầy miệng, không khỏi câm nín, Diệp Phàm này đến tột cùng là đói như thế nào a!
“Tiếu lão nhân sẽ không có việc gì đi, nếu hắn xảy ra chuyện gì, lão bà của ta liền ngâm nước nóng.” Diệp Phàm lo lắng hỏi.
(dreamhouse2255)
“Chỗ này là quân khu, thế lực của địch nhân không thể thẩm thấu đến nơi này.” Trần Viêm hơi mang ngạo nghễ đáp lại.
Diệp Phàm gật đầu: “Vậy sao, thế thì tốt rồi.”
……
Tiếu Trì ở lại trong mật thất của quân khu một lát liền đi ra.
Diệp Phàm nhìn Tiếu Trì, lười biếng hỏi: “Phiên dịch hoàn thành rồi? Có thể đi rồi sao?”
Tiếu Trì lắc đầu: “Còn thiếu một chút, văn tự lần này thật sự quá thâm thuý, người bình thường không phiên dịch được, ta còn cần thêm một đoạn thời gian nữa, bất quá nhanh thôi.” Tiếu Trì hai tay chống lưng, trêи mặt mang theo cao ngạo.
“Cũng không có bao nhiêu khó!” Diệp Phàm nói.
Tiếu Trì: “……”
“Ngươi chưa nhìn thấy đồ ta phải phiên dịch, làm sao biết không khó?” Tiếu Trì hỏi.
Diệp Phàm chuyển động tròng mắt một chút: “Bởi vì Tiếu lão nhân ngươi có thể phiên dịch cho nên không khó!”
(dreamhouse2255)
Tiếu Trì: “……” Tên Diệp Phàm ngu xuẩn này!
“Mấy ngày kế tiếp ta ở lại quân khu, ngươi không cần ở bên cạnh ta.”
“Vì sao?”
“Người trong quân khu cảm thấy như vậy tương đối an toàn!”
“Không cần ta ở lại thật sao?”
Tiếu Trì lắc đầu: “Không được, thân phận của ngươi có chút vấn đề, chỉ sợ không thể ở lại quân khu.”
Tiếu Trì cau mày thầm nghĩ: Thanh danh của Diệp Phàm thật sự là không tốt lắm, cho dù nói chuyện hắn bạo lực nữ hài chỉ là hiểu lầm thì việc này cũng không dễ giải thích rõ ràng, Tiếu Trì không khỏi khó hiểu, lấy năng lực của Diệp Phàm, làm sao có thể bị người khác tính kế!
“Vậy thật tốt quá, ta không cần phải đi theo ngươi cả ngày nữa.” Diệp Phàm cao hứng phấn chấn nói.
Tiếu Trì: “……” Diệp Phàm đây là phản ứng kiểu gì vậy? Chẳng lẽ không phải nên vì chuyện hắn không thể ở lại trong quân khu mà cảm thấy bản thân chịu vũ nhục sao?
Diệp Phàm lấy từ trong ba lô ra hơn mười khối ngọc bội cùng một chồng phù chú, “Bảo hiểm trước, mấy thứ này cho ngươi, có thể đảm bảo bình an, nếu ngươi xảy ra chuyện, Vân Hi sẽ giận ta chết, cho nên lão nhân ngươi nhất định phải bảo trọng!”
Tiếu Trì run rẩy khóe miệng một chút, nhìn “hàng rẻ tiền” Diệp Phàm đưa qua, tuy không nói gì nhưng vẫn nhận lấy.
(dreamhouse2255)
“Lão nhân, ngươi nhớ kỹ phải mang ở trêи người, ta thấy bảo tiêu trong quân khu này cũng không ra gì, không thể hoàn toàn dựa vào bọn họ được.” Diệp Phàm chăm chỉ dặn dò.
Tiếu Trì nhìn sắc mặt khó coi của mấy bộ đội đặc chủng xung quanh, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, ngươi nhanh cút đi.” Tên hỗn cầu (láo toét) Diệp Phàm này nói thêm vài câu nữa, mấy bộ đội đặc chủng bọn họ liền muốn tìm tiểu tử này luyện thân thể.
Diệp Phàm cao hứng phấn chấn lấy điện thoại ra gọi: “Vân Hi, người trong quân khu muốn giữ ngoại gia gia ngươi ở hai ngày, lại không muốn chiêu đãi ta, có phải ta đã