Diệp Phàm chờ trong phòng tiếp cơ của sân bay, có chút buồn bực oán trách: “Khi nào tiểu tử thối này mới đến a!”
“Phi cơ trễ giờ, chờ thêm một lát nữa liền đến, kiên nhẫn một chút.” Bạch Vân Hi nhàn nhạt nói.
Diệp Phàm rầu rĩ gật đầu: “Được rồi, nếu tên nhãi ranh này bị người lừa bán mất thì không tốt!”
Bạch Vân Hi: “……”
“Ra rồi.”
Một đống khách lữ trào ra, bên trong sân bay nhất thời chen chen chúc chúc.
Diệp Phàm có chút buồn bực: “Tiểu tử chân ngắn kia không biết đi đâu rồi, mới tý tuổi đầu đã học người khác bỏ nhà trốn đi, đúng là không phải học sinh ngoan!”
“Có phải kia không?” Bạch Vân Hi chỉ chỉ một tiểu tử đầu đội mũ đủ mọi màu sắc hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: “Không sai, chính là bánh bao thịt này.”
Bánh bao thịt nhìn thấy Diệp Phàm, cao hứng phấn chấn chạy tới, nhào vào trêи người Diệp Phàm, ngọt ngào gọi một tiếng, “Tiểu thúc.”
Bạch Vân Hi mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Phẩm vị của hai thúc cháu này thật giống nhau, đều thích nhuộm đầu đủ mọi màu sắc.
(dreamhouse2255)
“Ngươi nhuộm tóc?” Diệp Phàm hỏi.
Võ Hào Cường gỡ khăn trùm đầu xuống: “Không phải, đây là khăn trùm đầu ta mua, nếu ta nhuộm tóc, lão cha sẽ đánh ta.”
Bạch Vân Hi không khỏi lau mắt mà nhìn Võ Hào Cường, thầm nghĩ: Võ Hào Cường tuy rằng còn nhỏ nhưng tâm nhãn tốt hơn Diệp Phàm nhiều.
“A, thứ này không tồi! Hôm nào ta cũng mua một cái.”
Bạch Vân Hi: “……”
“Đi thôi, tiểu thúc mang ngươi đi ăn ngon.”
Võ Hào Cường tràn đầy hưng phấn đi theo phía sau Diệp Phàm: “Được!”
Võ Hào Cường lẽo đẽo đi theo sau Diệp Phàm: “Tiểu thúc, ta thấy trêи báo chí viết ngươi một chân dẫm rất nhiều thuyền.”
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Đó đều là một đám người hỗn loạn không hiểu chuyện viết loạn.”
“Ta cũng cảm thấy bọn họ viết loạn, tiểu thúc chỉ có hai cái đùi, hai đùi sao có thể dẫm nhiều thuyền được! Trừ phi là Na Tra!”
Bạch Vân Hi: “……”
(dreamhouse2255)
“Còn không phải sao! Đám người đó có không biết phán đoán, chỉ biết viết loạn!”
“Bạch tam thiếu, ngươi thật đẹp mắt, khó trách tiểu thúc thích ngươi, ngàn dặm xa xôi đuổi tới đây.” Võ Hào Cường chớp chớp mắt nhìn Bạch Vân Hi.
Bạch Vân Hi: “……” Hắn cũng chỉ có một ưu điểm lớn lên đẹp.
“Bạch thúc thúc, ngươi định khi nào thì kết hôn cùng tiểu thúc a?” Võ Hào Cường hai mắt long lanh nhìn Bạch Vân Hi.
Trong lòng Bạch Vân Hi không biết tại sao lại có vài phần hoảng loạn, “Ngươi hỏi cái này làm cái gì?”
Võ Hào Cường nghiêng đầu, ngón trỏ chọc chọc hai má: “Nếu các ngươi tính toán mấy ngày nữa kết hôn, ta có thể ở lại làm hoa đồng miễn phí cho các ngươi! Ngươi nhìn ta xem, ta đáng yêu như vậy, vô cùng thích hợp làm hoa đồng.”
“Sợ là không dùng được ngươi, chúng ta tạm thời còn chưa tính toán kết hôn……”
“A.” Võ Hào Cường tràn đầy tiếc nuối thở dài: “Bạch tam thiếu, ngươi là ghét bỏ tiểu thúc nghèo sao? Tiểu thúc rất có tiềm lực mà! Ngươi không thừa dịp hiện tại giá cả còn đang thấp nhanh chóng mang về, chờ đến tương lai, ngươi có muốn mua vào cũng không dễ dàng như vậy.”
Bạch Vân Hi: “……”
(dreamhouse2255)
Võ Hào Cường hai mắt lấp lánh nhìn Bạch Vân Hi, thần sắc Diệp Phàm giống Võ Hào Cường như đúc, Bạch Vân Hi cảm thấy mình giống như đang đối mặt với hai con husky xuẩn manh vậy.
Bạch Vân Hi: “Được rồi, đi thôi……”
……
“Tiểu thúc, ta nghe nói quan hệ của ngươi cùng Đường Ảnh Đế không tồi!” Võ Hào Cường tung tăng nhảy nhót đi theo bên người Diệp Phàm hỏi.
“Cũng tạm được, sao vậy?”
“Ban chúng ta có rất nhiều người là fan của hắn, ta mang theo poster của hắn tới, ngươi giúp ta xin chữ ký của hắn đi!”
“Muốn xin chữ ký tên kia làm gì, tên kia vô cùng bình thường, xin chữ ký của hắn còn không bằng xin chữ ký của ta!”
“Ta cũng nghĩ như vậy, tiểu thúc phong hoa tuyệt đại, thiên hạ vô song, nhưng rất nhiều đồng học ban chúng ta đều là tóc dài kiến thức ngắn! Bọn họ chỉ thích Đường Vũ Hiên, kỳ thật ta cảm thấy Đường Vũ Hiên còn không soái bằng một phần mười tiểu thúc đâu.”
“Đó là đương nhiên, tiểu thúc ngươi rất tuấn tú.”
Bạch Vân Hi nhìn hai thúc cháu kẻ xứng người họa, chỉ có thể cảm thán không phải người một nhà không tiến vào chung một cửa.
“Tiểu thúc, lúc nãy trêи phi cơ ta kiếm lời mười vạn nguyên.” Võ Hào Cường nói.
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm có chút ngoài ý muốn: “Phải vậy không? Ngươi kiếm như thế nào?”
“Ta giới thiệu phù phòng bệnh, 110 vạn, giá nguyên bản của phù này không phải một trăm vạn sao? Ta bán ra đắt hơn mười vạn.” Võ Hào Cường tự hào khoe.
“Ngươi rất có đầu óc làm sinh ý a!” Mới kiếm lời mười vạn khối mà thôi, trong lòng Diệp Phàm có chút khinh thường, bất quá, nghĩ đến Võ Hào Cường vẫn chỉ là một tiểu thí hài, Diệp Phàm cảm thấy không nên đả kϊƈɦ tính tích cực của người ta thì hơn.
“Tiểu thúc, lát nữa ngươi bồi ta đi lấy tiền! Bây giờ ta không có tiền, may mà có số tiền này cứu trợ gấp!”
Diệp Phàm gật đầu, “Được, ngươi rất thiếu tiền sao? Trước đấy ta mới cho ngươi năm trăm vạn mà?”
“Bị tịch thu!” Võ Hào Cường đá chân, tràn đầy tức giận oán trách: “Lão cha không phải người tốt gì!”
Diệp Phàm gật đầu phụ họa: “Lão cha ngươi đúng là không phải người tốt.”
“Bỏ đi, có nói lão cha cũng không thay đổi được gì, may mắn ta vừa kiếm lời một bút, cũng vừa đủ dùng, tiểu thúc, ta muốn tới ở đây vài ngày, mấy ngày nay ngươi muốn ăn cái gì, ta mời khách!” Võ Hào Cường tràn đầy hào khí nói.
Bạch Vân Hi: “……”
Bạch Vân Hi chở hai người đến một nhà hàng, bất lực trở về!
(dreamhouse2255)
“Tiền trong thẻ đã bị đông, thẻ này vô dụng.” Diệp Phàm nói.
“Tại sao lại như vậy?” Võ Hào Cường phồng quai hàm lên, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó muốn khóc không khóc được.
Diệp Phàm vỗ đầu Võ Hào Cường: “Chuyện không lớn lắm! Không có việc gì!”
Võ Hào Cường “oa” một tiếng khóc lên, “Thật quá đáng! Bắt nạt tiểu hài tử!”
Diệp Phàm xoa xoa đầu Võ Hào Cường: “Được rồi, được rồi, đừng khóc, không phải chỉ là hơn một trăm vạn thôi sao? Tiểu thúc ngươi tùy tiện ra tay chính là một trăm triệu hai trăm triệu, không thiếu tiền!”
Võ Hào Cường tràn đầy buồn bực: “Không thể nói như vậy, thói đời ngày sau a! Hiện tại người lớn chỉ biết lừa trẻ nhỏ, thật quá đáng!”
“Sau này cẩn thận