Tiểu Sơn Báo hơn sáu tháng ôm ca ca thân thân xong quả nhiên không hề khóc thút thít.
Bọc hành lý còn mang theo một vại sữa dê, vừa lúc để Tiểu Trà hâm nóng uy cho tiểu Sơn Báo, tiểu Sơn Báo hốc mắt còn có chút hồng, uống sữa dê thời điểm hiện lên đáng thương hề hề.
Tiểu Bao Tử ở giữa đồng bọn mới quen cùng đệ đệ đương nhiên lựa chọn nhà mình thân đệ đệ.
Hắn giống như minh bạch nguyên nhân tiểu Sơn Báo khóc thút thít, còn không phải bởi vì mới vừa tỉnh ngủ mở to mắt nhìn thấy chính mình cùng người khác cùng nhau chơi sao.
Nghĩ đến đây Tiểu Bao Tử thập phần thiện giải nhân ý cởi giày ra, ngồi ở bên cạnh tiểu Sơn Báo nhìn hắn uống nãi.
Tần Mộ Văn trấn an Tiểu An nói: “Tiểu hài tử chính là như vậy, đói bụng liền khóc, ăn no một liền ngủ rồi.”
Hắn tuy rằng làm người thuần thiện nhưng cũng không thể nói thật là nhà mình tiểu Sơn Báo bá đạo muốn chiếm cứ tất cả chú ý của ca ca.
Tiểu An xoa xoa ngực, nói: “Tiểu Sơn Báo vừa mới tiếng khóc thật sự thiếu chút nữa dọa đến ta, nguyên lai hắn bình thường đói bụng cứ như vậy a!”
Tần Mộ Văn cười cười không nói chuyện.
Thường lui tới tiểu Sơn Báo kỳ thật rất hiểu chuyện, nếu là hắn tỉnh lại thời điểm các đại nhân còn nghỉ ngơi tiểu gia hỏa này liền sẽ an tĩnh một đoạn thời gian, chờ bên người các đại nhân có động tĩnh mới tru lên muốn nãi ăn.
Tiểu An nhìn hắn tươi cười hơi hơi sững sờ.
Lúc này tái kiến Tần Mộ Văn hắn rốt cuộc phát hiện chính mình nội tâm hèn mọn không phải phát ra với A Văn phu quân cao trung Giải Nguyên, thậm chí cùng A Văn hài tử cỡ nào xuất sắc cũng không quan hệ.
Thuần túy là bởi vì A Văn quanh thân khí chất thanh nhã tựa như hoa sen nở rộ trong ao hạm đạm.
Chỉ có thể ở một bên rất xa thưởng thức không thể để sát vào dâm loạn.
Tiểu An cảm thấy Tần Mộ Văn hiện tại đã hoàn toàn không giống ca nhi bình thường dựa vào nam nhân, liền tính ở bên người Lê Cẩm Tần Mộ Văn đều chưa từng mất phong thái.
Cho nên Tần Mộ Văn không phải nam nhân phụ gia phẩm —— nếu che hắn đuôi lông mày nốt chu sa nói hắn là một vị thư sinh đều sẽ không có người hoài nghi.
Tần Mộ Văn tự nhiên không biết Tiểu An tâm tư, hắn thấp giọng cùng Tiểu An nói chút chuyện thú vị chính mình ở phủ thành nghe được, hoàn toàn không có chút xa cách hồi lâu không thấy nào.
Lúc trước Tiểu An là người duy nhất trong thôn thiệt tình đối đãi tốt với hắn, hắn cả đời đều sẽ nhớ rõ.
Nhưng hai người đều qua lại nói không ít chuyện, sớm nên ngủ tiểu Sơn Báo vẫn như cũ trừng lớn đôi mắt nhìn chỗ đuôi giường vẫn luôn an tĩnh ngồi Tiểu Hắc da.
Tiểu Bao Tử hỏi: “A cha, đệ đệ làm sao còn không ngủ?”
Mà Tiểu Hắc da cũng ở một bên làm mặt quỷ để Tiểu Bao Tử nhìn hắn.
Tần Mộ Văn trầm mặc một chút, nói thật hắn cũng không nghĩ tới tiểu Sơn Báo cư nhiên kiên trì lâu như vậy còn không ngủ.
Hắn nói: “Có thể là bởi vì tối hôm qua ngủ nhiều.
Tiểu Bao Tử buồn ngủ sao, ngươi dựa vào đệ đệ ngủ, qua một lát có lẽ hắn sẽ ngủ.”
Tiểu Bao Tử rốt cuộc tuổi còn nhỏ, hôm qua ngồi thuyền cũng chưa nghỉ ngơi tốt, lúc này thực sự cũng có chút buồn ngủ.
Hắn nghe lời nằm ở bên cạnh đệ đệ, mà Tiểu An cũng nói nhà mình còn có chuyện làm mang theo Tiểu Hắc da về nhà.
Tiểu Hắc da hoàn toàn không giống ngày thường lui tới nhảy nhót, quy củ theo a cha đi tới cửa, vừa ra đến trước cửa còn đối với hai tiểu đệ đệ lưu luyến không rời.
Chính là Tiểu Bao Tử đã nghiêng mặt nhìn hắn đệ đệ, chỉ có sáu tháng tiểu Sơn Báo cùng Tiểu Hắc da liếc nhau.
Nếu Lê Cẩm ở chỗ này chỉ sợ sẽ nói ra một câu đời trước thập phần lưu hành —— ánh nhìn chết chóc.
Tiểu Hắc da cười lộ ra một hàm răng trắng, nói: “Ta ngày mai trích trái cây cho các ngươi ăn a!”
Tiểu An đóng cửa lại để Tiểu Bao Tử cùng tiểu Sơn Báo hảo hảo nghỉ ngơi, chính mình đối với nhi tử nói: “Nhị Lang còn nhỏ, không thể ăn trái cây.”
Tiểu Hắc da nói: “Vậy chờ hắn trưởng thành ăn.”
Tiểu An không nói nữa, chưa nói hai hài tử qua mấy ngày muốn đi, càng chưa nói trái cây đợi không được tiểu Sơn Báo lớn lên liền sẽ hư.
Bọn nhỏ hữu nghị luôn đơn thuần đáng yêu như vậy.
Bọn họ thích một người thời điểm sẽ đem thứ chính mình cho rằng tốt nhất chia sẻ ra.
Mà hai tiểu hài tử cùng nhau ngủ xác thật đều có thể ngủ nhanh một chút, hai người bọn họ rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Cùng lúc đó Lê Cẩm đem đại danh chính mình lấy cho tiểu Sơn Báo viết ra tới —— Lê Trạch Nguyên.
Nguyên bản hắn lấy tên cho tiểu Sơn Báo là ‘ vô vưu ’, ngụ ý ‘ thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật mà không tranh.
Phu duy không tranh, cố vô vưu ’.
Cùng hắn ca ca Tiểu Bao Tử Lê Nhược tên xuất phát từ cùng nguyên, đều là 《 Đạo Đức Kinh 》, hy vọng tiểu Sơn Báo về sau làm một người có thể bao dung người khác.
Nhưng sau đó Lê Cẩm tự hỏi một chút hắn cảm thấy tiểu Sơn Báo về sau phát triển thế nào đều là chính hắn tự mình.
Nếu là tiểu Sơn Báo thích đua, thích thẳng gián, chính mình lấy tên này cho hắn chẳng phải trở thành đòn sát thủ khi người khác cùng tiểu Sơn Báo giằng co sao? Cho nên Lê Cẩm vẫn là cho hắn sửa lại tên, ‘ Trạch Nguyên ’ ngụ ý đầm nước vạn vật bên trong chỉ là cực kỳ mịt mờ biểu đạt chính mình đối với tiểu Sơn Báo chờ mong.
Lớn nhất vẫn là muốn cho hai anh em tên dao tương hô ứng, thượng thiện nhược thủy, thủy tức Trạch Nguyên.
....................!
Lại qua một ngày Lê Cẩm mang theo người một nhà viếng mồ mả.
Đây là hắn lần đầu tiên cho rằng chính mình chính là nguyên chủ tình huống tiến đến tế bái mẫu thân.
Lê Cẩm không có một tia xấu hổ quỳ xuống, bên cạnh Tần Mộ Văn ôm tiểu Sơn Báo cũng theo hắn quỳ xuống, Tiểu Bao Tử cũng ngoan ngoãn theo đại nhân cùng nhau quỳ.
Lê Cẩm đem lời chính mình muốn nói đều viết vào giấy viết thư, trước niệm một lần mới để vào chậu than đốt cho mẫu thân.
“Nương, ta đem tin mừng thiêu cho ngài, đệ nhất tên chính là ta, tuy rằng ngài không biết chữ nhưng tên của ta ngài vẫn là nhận thức.
Đến nỗi lá thư kia ta vừa mới niệm cho ngài nghe xong nếu là ngài lúc sau còn muốn nhìn liền báo mộng cho ta, ta lại niệm cho ngài nghe.”
Tuy nói Lê Cẩm không tin quỷ thần nhưng giờ phút này hắn lại khống chế không được nói ra những lời này.
Từ tám tuổi đến 18 tuổi, mười năm mơ màng hồ đồ hắn thật sự cô phụ chờ mong của quá nhiều người đối với hắn.
Trên đường về nhà Tiểu Bao Tử nhìn luôn luôn trầm ổn cha trên mặt biểu tình rất là bi thương, hắn dùng tay nhỏ bắt lấy cha tay áo.
“Tiểu Bao Tử giúp cha thổi một thổi, phiền não liền thổi đi lạp.”
Lê Cẩm đem Tiểu Bao Tử ôm vào trong ngực, tiểu gia hỏa quả nhiên phồng má tử thổi khí cho hắn.
“Bánh Bao ngoan.”
....................!
Về quê làm chuyện quan trọng xong Lê Cẩm chuẩn bị lại lần nữa cùng người một nhà bước lên đường hồi phủ thành.
Thôn trưởng do dự mãi vẫn là đối với Lê Cẩm nói: “Các ngươi người một nhà ở phủ thành chung quy trời xa đất lạ, sang năm ngươi lại muốn đi kinh thành tham gia thi hội, lúc sau vô cùng có khả năng tiếp tục tham gia thi đình.
Cùng với đem phu lang cùng hài tử lưu tại phủ thành không bằng cho bọn họ ở tại trong thôn, đều là người quen, có ta nhìn