Edit + Beta: SnailTiêu Cảnh Đình đang tu sửa giàn nho, một khách không mời mà đến, đi vào cửa.
"Tiêu huynh, đã lâu không gặp." Một nam tử diện mạo có chút gian xảo, bước vào nhà, ánh mắt đảo qua ngói xanh trên nhà Tiêu Cảnh Đình.
Tiêu Cảnh Đình nhìn người đến, trong lòng lóe lên vài phần đề phòng.
Người tới tên Vương Nhị Hổ, là "bạn tri kỷ" của nguyên chủ, nguyên chủ biết đánh bạc, nhiễm phải Tiêu Dao Tán, đều có một phần công lao của Vương Nhị Hổ, may mà hắn xuyên qua sớm, bằng không nguyên chủ lăn lộn trong sòng bạc vài ngày, vợ con nhà cửa, sợ là đều phải thua không còn một mảnh.
Tiêu Cảnh Đình luôn cảm thấy Vương Nhị Hổ này tiếp cận nguyên chủ, có thể là có dự mưu, dù sao nguyên chủ làm không ít chuyện thương thiên hại lí, nay hổ lạc đồng bằng, kẻ thù của Tiêu Cảnh Đình, muốn bỏ đá xuống giếng, cũng rất có khả năng.
Vương Nhị Hổ nhìn Tiêu Cảnh Đình nói: "Tiêu huynh, nhà này của huynh không tệ."
Tiêu Cảnh Đình cười cười, nói: "Nhà cửa ở nông thôn, nếu không tệ, có thể không tệ cỡ nào chứ, một gian phòng lớn như vậy, cũng không bằng một căn phòng rách trong thành."
Tiêu Tiểu Phàm đứng bên cạnh Tiêu Cảnh Đình, tràn đầy tò mò nhìn Vương Nhị Hổ.
"Tiêu huynh, đây là Tiểu Phàm đi, bộ dáng thật đáng yêu nha! Đáng tiếc là một đứa ngốc." Vương Nhị Hổ thở dài một tiếng nói.
Tiêu Tiểu Phàm nghe vậy giương mắt nhìn về phía Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình vươn tay, xoa xoa đầu Tiêu Tiểu Phàm. Nguyên chủ người này, không ít lần ở trước mặt Vương Nhị Hổ mắng Tiêu Tiểu Phàm là con hoang, Vương Nhị Hổ mới có thể không kiêng nể gì như hiện tại.
"Vương huynh, ngươi không ở trong thành chơi đùa, sao lại chạy tới địa phương nông thôn này?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
"Mấy ngày nay không thấy Tiêu huynh, trong lòng ta lo lắng khẩn, liền tới đây nhìn xem, nghe nói vợ huynh rất hung ác, ta còn cho là huynh bị vợ bắt lại rồi." Vương Nhị Hổ nửa đùa nửa thật nói.
Trong lòng Tiêu Cảnh Đình nổi lên vài phần cười lạnh, Vương Nhị Hổ đây là đang châm ngòi ly gián sao?
"Vương huynh lo lắng quá rồi, mấy ngày nay ta lưu lại trong thôn, thật sự là xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch, ngại đi vào thành." Tiêu Cảnh Đình lắc đầu nói.
"Không thể nào, Tiêu huynh tốt xấu gì cũng là thiếu gia Tiêu gia, nhanh như vậy đã không còn tiền." Vương Nhị Hổ tràn đầy kinh ngạc nói.
"Đáng hận, những người Tiêu gia đó, đều nâng cao đạp thấp, lúc cha mẹ ta còn sống, đối đãi với ta hết sức săn sóc, nay cha mẹ ta mất, một đám đều lộ ra bộ mặt thật, đem ta đày tới loại địa phương chim không thèm đẻ trứng này, lại còn chỉ cho ta chút bạc không đủ nhét kẽ răng như vậy." Tiêu Cảnh Đình tràn đầy tức giận nói.
Vương Nhị Hổ nhìn Tiêu Cảnh Đình, nói: "Ta nghe nói Tiêu huynh mấy ngày nay, đang làm ruộng? Việc kia sao có thể để Tiêu huynh làm đây? Khi ta đến, đã tính cho Tiêu huynh một quẻ, hôm nay huynh phúc tinh cao chiếu, nếu đến sòng bạc đánh một trận, tuyệt đối có thể tài nguyên sung túc vào túi."
Tiêu Cảnh Đình khoát tay áo, nói: "Không gạt Vương huynh, hiện tại ta thắng được thì ngẩng đầu, nếu thua liền không dậy nổi, ta không mạo hiểm được."
Vương Nhị Hổ nhìn Tiêu Cảnh Đình, chỉ cảm thấy vài ngày không gặp, Tiêu Cảnh Đình như biến thành
một người khác, chuyện này nếu đổi thành trước đây, Tiêu Cảnh Đình ngu ngốc này, bị gã khuyến khích hai câu, tám phần liền cùng gã đi rồi, hiện tại lại là một bộ tư thế dầu muối không vào như thế này.
Vương Nhị Hổ liếc nhìn Tiêu Tiểu Phàm, nói: "Tiêu huynh, đứa con trai này của huynh tuy rằng ngốc nghếch ngu đần, thế nhưng, bộ dáng không tệ!"
Gần đây Tiêu Tiểu Phàm được ăn tốt hơn trước rất nhiều, béo một ít, trông cũng ngọc tuyết đáng yêu.
Tiêu Cảnh Đình cười cười, không nói gì.
"Tiêu huynh, huynh biết không? Chu gia đang tuyển nhận tôi tớ nhỏ tuổi cho tiểu thiếu gia nhà họ, một đứa được ba mươi lượng bạc, đứa con trai này của huynh nếu đi thử, hơn phân nửa có thể trúng tuyển." Vương Nhị Hổ nói.
Tiêu Cảnh Đình lãnh đạm cười cười, nói: "Ta còn chưa tới tình trạng phải bán con trai đâu." Gia chủ Chu gia là cao thủ Luyện Khí tầng bảy, Chu gia so với Tiêu gia không tính là gì, nhưng mà, đối với Tiêu Cảnh Đình hiện tại mà nói, xem như một quái vật lớn.
Một đứa nhỏ cho ba mươi lượng bạc, thật đúng là không ít, nhiều bạc như vậy, đứa nhỏ vào Chu gia khẳng định là phải ký khế ước bán mình, việc này từ miệng Vương Nhị Hổ nói ra, làm sao cũng đều lộ ra mùi vị âm mưu.
"Tiểu Phàm đứa nhỏ này ngốc nghếch ngu đần, để Chu gia phát hiện, cho rằng ta lừa gạt, ta đây liền gánh không nỗi." Tiêu Cảnh Đình lắc lắc đầu nói.
"Tiểu Phàm không được, không phải còn có một Tiểu Đông sao? Đây cũng không phải chuyện xấu gì, nếu như được Chu gia lựa chọn, được tiểu thiếu gia thưởng thức, vậy liền có thể theo Chu thiếu gia ăn ngon uống đã rồi." Vương Nhị Hổ tràn đầy hâm mộ nói.
Trong lòng Tiêu Cảnh Đình lạnh lùng cười, Vương Nhị Hổ người này có chuyện tốt có thể nghĩ cho hắn à, việc này hơn phân nửa là có nội tình.
"Tiểu Đông không được, ta còn trông cậy vào Tiểu Đông sau này nuôi gia đình, việc đồng án trong ruộng, về sau đều phải trông cậy vào nó." Tiêu Cảnh Đình lắc đầu nói.
"Trông cậy vào nó nuôi gia đình, không phải huynh nói thằng nhãi con kia nuôi không lớn sao?" Vương Nhị Hổ nói.
Tiêu Cảnh Đình không cho là đúng nói: "Đứa nhỏ mà thôi, trông nom chút là tốt rồi."
Vương Nhị Hổ ở chỗ Tiêu Cảnh Đình kéo đông lôi tây nửa ngày, không chiếm được tiện nghi gì, xám xịt rời đi.
Vương Nhị Hổ vừa đi, Tiêu Cảnh Đình liền phát hiện không khí trong nhà vất vả lắm mới dịu xuống, lại trở nên buộc chặt, Tiêu Tiểu Đông giấu Tiêu Tiểu Phàm trong phòng, cả ngày đề phòng hắn như đề phòng cướp.