Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư

Chương 37: Nhị ca hoảng sợ


trước sau

Chương 37: Nhị ca hoảng sợ

Edit + Beta: Snail

Tiêu Cảnh Đình bận rộn mãi đến sẩm tối mới ngừng tay: "Nhị ca, có lỗi quá! Đệ vừa bận bịu là quên mất huynh luôn."

Tiêu Kình Phong cười cười với Tiêu Cảnh Đình, nói: "Không sao, nếu cha mẹ còn sống mà biết đệ tiến bộ như thế thì nhất định sẽ rất vui mừng."

Tiêu Cảnh Đình ngượng ngùng nở nụ cười.

"Vừa rồi lúc đệ thi triển linh thuật cho ruộng đất, rất nhiều người đều đang nhìn đệ đó." Tiêu Kình Phong nói.

Tiêu Cảnh Đình có hơi kinh ngạc hỏi lại: "Có sao?"

"Có chứ! Rất nhiều cô gái và tiểu ca trẻ tuổi, xem dáng vẻ thì hẳn là thích đệ, tam đệ giờ đã thành bạn lữ lý tưởng trong lòng rất nhiều người rồi." Tiêu Kình Phong nói.

Tiêu Cảnh Đình lắc đầu đáp: "Nhị ca cứ thích lấy đệ ra nói đùa."

"Đâu có đâu nào." Tiêu Kình Phong nói.

"Đệ là người đã có vợ có con, nay chỉ muốn kiếm tiền nuôi gia đình, những kẻ khác đệ không dám nghĩ tới đâu." Tiêu Cảnh Đình thản nhiên nói.

Nghe thấy lời của Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Kình Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Nhị ca, có phải huynh có lời gì muốn nói với đệ không? Đệ thấy huynh cứ muốn nói lại thôi." Tiêu Cảnh Đình có hơi nghi hoặc hỏi.

Tiêu Kình Phong chần chờ một lát rồi thẳng thắn nói: "Tôn Miểu Miểu sắp gả cho Tiêu Mộc Hồng."

Tiêu Cảnh Đình sửng sốt một chút, nghĩ đến Tôn Miểu Miểu, Tiêu Cảnh Đình không khỏi có hơi đỏ mặt, nguyên chủ chính là fan trung thành của Tôn Miểu Miểu, vừa nhìn thấy người ta trên đường là lập tức dán dính lên, còn đánh nhau với người khác vì Tôn Miểu Miểu, đánh đến mặt xám mày tro, quà biếu gì gì đó đều tặng đi không tiếc, dù bị trả về cũng vui vẻ chịu đựng.

Nhớ tới dáng vẻ như cháu cụ rùa của nguyên chủ, Tiêu Cảnh Đình liền cảm thấy xấu hổ đến phát hoảng.

Tuy rằng những chuyện kia đều là nguyên chủ làm, thế nhưng nay Tiêu Cảnh Đình đã hòa làm một thể với nguyên chủ nên luôn có loại cảm giác những chuyện hoang đường này đều do chính mình làm.

"Vậy à? Tôn Miểu Miểu sắp gả cho Tiêu Mộc Hồng, vậy tên khốn Tiêu Mộc Hồng kia phải chịu đủ rồi, cô nàng kia là một cô gái rất hung dữ." Tiêu Cảnh Đình lắc đầu nói. Tiêu Cảnh Đình thật sự khó mà hiểu được sở thích của nguyên chủ, nhìn từ ký ức của nguyên chủ thì gã còn từng bị vị Tôn đại tiểu thư này quất bằng roi da, chẳng lẽ nguyên chủ có chứng thích bị ngược đãi sao trời.

Tiêu Kình Phong có phần kỳ quái hỏi: "Đệ không để bụng sao?" Tiêu Kình Phong còn nhớ rõ Tiêu Cảnh Đình đi theo làm tùy tùng cho Tôn Miểu Miểu như thế nào, bộ dáng ân cần hai mươi bốn chữ hiếu kia khiến Tiêu Kình Phong chỉ muốn đập hắn một trận.

"Tại sao đệ phải để bụng, Tôn Miểu Miểu đâu phải vợ đệ đâu." Tiêu Cảnh Đình lạnh nhạt nói, da mặt nguyên chủ thật dày mà! Rõ ràng Tôn đại tiểu thư không xem nguyên chủ ra gì, gã này lại không để trong lòng xíu xiu nào, thật sự là một tên ngu xuẩn, khó trách những kẻ đó đều khinh thường nguyên chủ.

"Đệ không để bụng là tốt rồi."

"Dưa hái xanh không ngọt, chỉ là vị Tôn đại tiểu thư mắt cao hơn đầu này thế mà lại vừa ý Tiêu Mộc Hồng, có chút kỳ quái!" Tiêu Cảnh Đình nói.

"Không kỳ quái đâu! Sau khi cha mẹ gặp chuyện không may thì một nhà đại bá trở thành đương gia, Tiêu Mộc Hồng là trưởng tử của đại bá..."

Tiêu Cảnh Đình nhíu mày, cũng đúng, Tiêu gia thay đổi hướng gió, Tiêu Mộc Hồng xem như là thái tử gia rồi, chỉ là mấy chi khác cũng không dễ chọc, vị trí này của Tiêu Mộc Hồng rất ư là bất ổn!

"Đúng rồi, ruộng này của đệ là đại bá mẫu đưa đệ à?" Tiêu Kình Phong nhíu chặt mày hỏi.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu nói: "Đúng vậy!"

"Ta thấy đệ chỉ có mười mấy mẫu ruộng nhưng lại có đến mấy mẫu ruộng thượng đẳng." Chân mày Tiêu Kình Phong cau lại càng chặt hơn.

"Đúng là vậy, thực lực của đệ có hạn, hiện tại chỉ có thể trồng vài loài cây thông thường, ruộng thượng đẳng trên tay đệ có hơi lãng phí." Tiêu Cảnh Đình tiếc nuối nói.

"Ta nghe nói trước kia ruộng này của đệ từng bị bỏ hoang?" Tiêu Kình Phong tiếp tục hỏi.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu, ngượng ngùng cười cười đáp: "Đúng vậy!"

"Đệ có biết không, vùng thôn Thổ Khâu này chịu sự quản hạt của hầu phủ Vĩnh Thành, bốn tháng trước hầu phủ từng ban bố quy định, nếu bỏ không một mẫu ruộng thượng đẳng một tháng thì cần giao nộp một trăm lượng tiền phạt, đệ có tổng cộng năm mẫu ruộng thượng đẳng, đệ bỏ không mấy tháng rồi?" Tiêu Kình Phong nói.

Tiêu Cảnh Đình trừng lớn mắt, cái gì cơ! Tổng cộng năm mẫu ruộng thượng đẳng, hắn để không hai tháng, lại thêm trước khi nguyên chủ đến đây thì dường như đã bỏ không rồi.

"Nhị ca, sao tiền phạt lại cao vậy?" Tiêu Cảnh Đình không hiểu hỏi.

"Ruộng thượng đẳng là tài nguyên có hạn, do sợ mấy tên địa chủ chiếm ruộng mà không làm gì, hầu phủ mới có thể ban bố pháp lệnh này. Tuy rằng ruộng thượng đẳng dùng để gieo trồng linh thực cấp năm cấp sáu mới có thể dùng đúng tác dụng, nhưng trồng chút linh thực cấp ba vào đó thì không cần phí bao nhiêu tâm tư xử lý, bình thường cũng có thể sinh trưởng khá tốt, ruộng tốt như vậy mà bỏ hoang thì thật sự quá lãng phí."

"Nhị ca, huynh biết tin tức này từ đâu vậy, trong thôn không ai nói với đệ chuyện này cả!" Tiêu Cảnh Đình nói.

"Người bình thường sẽ không bỏ hoang ruộng thượng đẳng, cho nên không có bao nhiêu người biết đến đạo luật này, trên thực tế, trời cao hoàng đế xa, có vài thôn xóm hẻo lánh dù bỏ hoang cũng sẽ không có ai tra xét, thế nhưng nếu ta đoán không sai thì ruộng của ngươi khẳng định sẽ có người điều tra." Tiêu Kình Phong nói.

Tiêu Cảnh Đình hoàn toàn buồn bực, vốn hắn cảm thấy kỳ quái, vì sao Tiêu gia sẽ cho "Tiêu Cảnh Đình" nhiều ruộng thượng đẳng như vậy, thì ra là đang chờ hắn ở chỗ này. Đúng vậy, có lẽ có vài người bỏ hoang ruộng cũng chẳng sao cả, nhưng nếu hắn bỏ hoang thì nhất định sẽ có người tra xét, vị đại bá, đại bá mẫu kia thật đúng là cơ mưu đến tận cùng, Tiêu Cảnh Đình thật sự không cách nào thuyết phục mình rằng những việc đó là trùng hợp.

"Trước đó đệ từng đem ruộng đi cầm một đoạn thời gian." Tiêu Cảnh Đình nói.

"Thời gian hầu phủ tính ruộng bỏ hoang bắt đầu từ lúc khế đất chuyển sang danh nghĩa của đệ, cầm sống trong hiệu cầm đồ cũng thuộc vào trong đó." Tiêu Kình Phong nói.

Tiêu Cảnh Đình: "..." Vậy tính ra đã được hai ba tháng rồi, nói cách khác, hắn phải giao nộp ít nhất một ngàn lượng bạc.

"Nhị ca, huynh có biết khi nào hầu phủ
sẽ đến tra xét không?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

"Đến tháng mười." Tiêu Kình Phong nói.

Tiêu Cảnh Đình thở phào một hơi, cũng may, còn thời gian.

"Đến lúc đó nếu không có bạc thì sao?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

"Ngồi tù." Tiêu Kình Phong đáp.

Tiêu Cảnh Đình hít sâu một hơi, thầm nghĩ: đủ ác.

"Nhị ca, chúng ta về trước đi, chuyện ruộng đất sau này hãy nói, dù sao vẫn còn thời gian, bạc thì kiếm lại là được, đệ nghĩ Mộc An và Mộc Thư Vũ hẳn là đã về, có lẽ giờ đang chờ chúng ta về ăn cơm đó." Tiêu Cảnh Đình nói.

Nợ nhiều không đè người, Tiêu Cảnh Đình nghe chuyện Tiêu Kình Phong nói thì giật mình một lát rồi nhanh chóng lạc quan lại.

Tiêu Kình Phong gật đầu nói: "Được."

"Nhị ca, hôm nay Mộc An bán năm vò rượu cùng với nhiều nho như vậy, ta nghĩ tiền mua thuốc giải độc cho huynh hẳn là gần đủ rồi." Tiêu Cảnh Đình nói.

Nghe thấy lời Tiêu Cảnh Đình, trong lòng Tiêu Kình Phong hiện lên vài phần ấm áp.

Tiêu Cảnh Đình quay đầu, thấy sắc mặt Tiêu Kình Phong thì hỏi: "Nhị ca, sao huynh nhìn đệ như vậy."

"Nhị ca chỉ là không ngờ tới đệ sẽ làm những việc này vì ta." Tiêu Kình Phong nói.

Tiêu Cảnh Đình bình thản cười cười, đáp: "Nhị ca, chúng ta là huynh đệ mà! Nếu đệ trúng độc, nhị ca cũng nhất định sẽ giúp đệ, đúng không?"

Tiêu Kình Phong gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Tuy rằng hắn và Tiêu Cảnh Đình không thân thiết cho lắm, thế nhưng nếu Tiêu Cảnh Đình thật sự xảy ra chuyện, hắn không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.

"Nhị ca, huynh và Mộc Thư Vũ đang qua lại à?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

Tiêu Kình Phong sửng sốt một chút, mặt hơi hơi đỏ lên.

Tiêu Cảnh Đình nhướng mày, thầm nghĩ: có triển vọng!

"Nhị ca, Mộc Thư Vũ đối xử với huynh rất tốt! Dưới tình huống đó mà vẫn không rời không bỏ, huynh đừng phụ lòng y."

"Ta biết, đúng rồi, rượu kia đệ ủ không tệ đâu! Kỳ thật bán một trăm lượng bạc có hơi rẻ đó, ca đệ từng uống rượu một trăm hai mươi lượng nhưng mùi vị còn không thuần túy bằng rượu đệ ủ." Đôi tròng mắt Tiêu Kình Phong tỏa ánh sáng, bộ dáng dư vị vô cùng.

Tiêu Cảnh Đình bất đắc dĩ cười cười, nói: "Dù sao nơi này cũng là địa phương nhỏ, bán quá mắc thì bán không được, hơn nữa rượu của đệ không có danh tiếng gì, muốn để người khác tán thành còn cần thời gian." Mà hắn cần dùng tiền gấp, chỉ có thể nhanh chóng bán ra.

"Linh tửu của ngươi có lợi cho luyện khí sĩ cấp ba, cấp bốn, nhưng có tác dụng nhất là luyện khí sĩ cấp ba." Tiêu Kình Phong nói.

Ngụ ý của Tiêu Kình Phong là tuy rằng linh tửu có tác dụng với luyện khí sĩ cấp bốn, nhưng tác dụng không lớn.

Tiêu Cảnh Đình cười cười, linh tuyền không phải vạn năng, trước đó hắn dùng linh tuyền trồng nho còn tốt, thế nhưng, khi trồng linh thực cao cấp hơn thì hiệu quả không lớn như vậy.

Sau khi tiến vào Luyện Khí tầng bốn, Tiêu Cảnh Đình cũng phát hiện tốc độ khôi phục linh khí của linh tuyền giảm nhiều, nếu phẩm chất linh tuyền không cách nào tăng lên, vậy chờ khi thực lực của hắn mạnh lên một ít, linh tuyền liền trở thành gân gà, nếu không cách nào thăng cấp cho linh tuyền, vậy linh tuyền liền bị phế.

"Rượu kia cứ bán như vậy, thật sự có chút đáng tiếc." Tiêu Kình Phong tràn đầy tiếc nuối nói.

Tiêu Cảnh Đình nhìn dáng vẻ quyến luyến không nỡ của Tiêu Kình Phong, nói: "Rượu bán đi là nhóm rượu đầu tiên, nhóm thứ hai hẳn qua vài ngày là uống được, rượu trong nhóm thứ hai càng thuần túy hơn, nhị ca thích thì chúng ta có thể giữ lại nhiều chút."

Tiêu Kình Phong xấu hổ cười cười, bảo: "Nhị ca này của đệ không thích thứ gì khác, chỉ thích thứ trong ly này thôi."

Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Kình Phong hỏi: "Nhị ca, uống rượu hỏng việc, huynh có từng uống say rồi làm ra chuyện gì không?"

Trên mặt Tiêu Kình Phong hiện ra vài phần khó xử.

Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Kình Phong, có hơi líu lưỡi hỏi: "Nhị ca, không lẽ huynh thật sự từng làm ra chuyện gì sao?"

Tiêu Kình Phong khó xử nói: "Đâu có."

Tiêu Cảnh Đình nhìn vẻ mặt Tiêu Kình Phong, trong lòng lóe lên vài phần nghi ngờ, có điều đây là việc riêng của Tiêu Kình Phong, Tiêu Cảnh Đình cũng không hỏi tới cùng.

Tiêu Cảnh Đình về nhà, Hứa Mộc An đã bày xong chén đũa.

Hứa Mộc An lấy ngân phiếu ra nói: "Đây là tiền bán rượu và nho, tổng cộng tám trăm lượng.

Tiêu Cảnh Đình sờ cằm nói: "Trong tay ta còn hơn một trăm lượng, còn thiếu chút nữa!"

"Ta có chút tiền để dành, có chừng hai trăm lượng." Mộc Thư Vũ vội nói.

Tiêu Cảnh Đình cười cười đáp: "Sao có thể lấy bạc của ngươi được!"

Tiêu Kình Phong lấy ra một túi trữ vật, nói: "Trong tay ta có ba trăm lượng, lúc ta rời khỏi Tiêu gia thì bị lột sạch tiền của trên người, tài sản còn lại đều lưu ở Tiêu gia." Tiêu Kình Phong nói xong, trong con ngươi lóe lên vài phần thù hận.

Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Kình Phong nói: "Nhị ca, huynh đừng nóng giận, coi như là của đi thay người đi."

"Thôn trấn quá nhỏ, bọn ta hỏi thăm một vòng đều không có bán, có điều hẳn là Thanh Thành sẽ có." Hứa Mộc An nói.

Tiêu Cảnh Đình lấy ngân phiếu ra giao cho Tiêu Kình Phong nói: "Nhị ca, nếu không huynh và Mộc thiếu đi một chuyến đi."

Tiêu Kình Phong nhận ngân phiếu, gật đầu nói: "Được."

Snail: Đố mấy thím anh Phong uống say đã làm gì rồi? Hehe

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện