Chương 47: Mộc Thư Vũ ngất xỉuEdit + Beta: SnailSau khi được ăn mặn xong Tiêu Cảnh Đình lập tức nhớ mãi không quên chuyện trên giường, vì vậy, Tiêu Cảnh Đình vô cùng mặt dày mà nhét chiếc giường nhỏ vướng víu của Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm vào gian phòng cũ của mình, thuận lý thuận tình mà ném hai thằng nhóc quỷ sang cho Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ chăm sóc.
Hứa Mộc An ngầm thừa nhận cách làm của Tiêu Cảnh Đình.
Tiêu Tiểu Đông oán thầm một chút hành vi ngược đãi nhi đồng của hai người cha rồi nhanh chóng tiếp nhận sự an bài này.
Còn Tiêu Tiểu Phàm, tuy rằng không quá rõ tại sao cha muốn nhóc ở cùng nhị bá, thế nhưng nhóc vẫn rất bình thản tiếp nhận đề nghị này.
Tiêu Tiểu Phàm thích giấu đồ ăn vặt, bị Hứa Mộc An phát hiện thì sẽ bị tịch thu, sau khi chuyển đến phòng Tiêu Kình Phong, Tiêu Tiểu Phàm cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại mà giấu quà vặt của mình rồi.
Tiêu Tiểu Đông hiểu rất rõ tâm tư nhỏ này của Tiêu Tiểu Phàm, nhóc cảm thấy đệ đệ mình thật ngốc quá đi mà.
...
Sau khi thu hoạch năm mẫu ruộng thượng đẳng, bạc trên người Tiêu Cảnh Đình đạt đến hai ngàn năm trăm lượng.
Trong khoảng thời gian này, Hứa Mộc An và Tiêu Kình Phong giết không ít yêu thú nên cũng kiếm được không ít bạc.
Trong tay có bạc, Tiêu Cảnh Đình liền muốn mua ít đồ bồi bổ, vì thế bốn người tập trung lại bàn bạc.
"Linh điền kia của đệ hoang phế hết hai tháng, tuy rằng đến tháng mười người của hầu phủ mới điều tra việc này, thế nhưng không loại trừ khả năng bọn họ tới trước thời hạn, cho nên tốt nhất đệ vẫn nên giữ lại một ngàn lượng bạc, tránh cho đến lúc đó trở tay không kịp." Tiêu Kình Phong nhắc nhở.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu đáp: "Đệ biết rồi." Tiền phạt ruộng vẫn luôn là tảng đá đặt trong lòng Tiêu Cảnh Đình.
Hứa Mộc An vô cùng đồng ý với đề nghị của Tiêu Kình Phong, hầu phủ bên kia họ không đắc tội nỗi, nói cách khác, không đóng nỗi tiền phạt bọn họ phải gánh hết hậu quả.
Một ngàn lượng không thể dùng, chỉ có thể sử dụng một ngàn năm trăm lượng kia.
"Ta muốn xây thêm hai gian phòng, cho Tiểu Đông và Tiểu Phàm một gian."
Để hai tiểu quỷ này ở cùng nhị bá và Mộc Thư Vũ nữa chỉ sợ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc phát triển tình cảm của hai người mất thôi!
Gần đây đồ trong nhà được sắm thêm không ít, trong nhà thật sự có chút chật chội.
"Ta còn muốn mua một túi trữ vật lớn chút." Có túi trữ vật lớn thì thuận tiện hơn, đến ruộng có thể dùng túi trữ vật để thu lương thực, muốn mang đến đâu thì mang đến đó, không cần phải chuyển đến chuyển đi, Tiêu Kình Phong và Hứa Mộc An đi săn, có túi trữ vật cũng thuận tiện hơn chút.
"Tốt nhất vẫn là nên mua chút linh ngọc, bây giờ việc cấp bách là đề thăng linh lực." Tiêu Kình Phong nói.
Trong đôi con ngươi của Tiêu Cảnh Đình hiện lên vài phần hưng phấn, đáp: "Nói rất đúng."
Linh ngọc là một loại ngọc ẩn chứa linh khí có thể dùng cho tu luyện, trước đây lúc "Tiêu Cảnh Đình" ở Tiêu gia thì hàng tháng đều có định mức một khối linh ngọc, đây là phần thưởng của con cháu Tiêu gia, người Tiêu gia biểu hiện càng tốt thì có thể đạt được càng nhiều linh ngọc.
Theo Tiêu Cảnh Đình biết, hàng tháng đôi cha mẹ kia của hắn đều sẽ cho Tiêu Thanh Nham năm
khối linh ngọc, nguyên chủ rất ghen tỵ với vị đại ca kia.
Tiêu Kình Phong ở bên ngoài quanh năm, lúc Tiêu Kình Phong không có mặt, định mức của hắn đều do "Tiêu Cảnh Đình" lấy đi, nguyên chủ rất là hào phóng, linh ngọc quý giá cũng thường xuyên mang tặng người khác, có đôi khi Tiêu Kình Phong sẽ về Tiêu gia lĩnh phần của mình, nguyên chủ liền cảm thấy Tiêu Kình Phong đoạt linh ngọc của hắn nên rất bất thiện với Tiêu Kình Phong.
"Linh ngọc giá bao nhiêu tiền một khối vậy?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
"Hiện tại giá thị trường là hai trăm năm mươi đến ba trăm lượng một khối, còn phải xem chất lượng linh ngọc nữa." Tiêu Kình Phong đáp.
Tiêu Cảnh Đình đầy oán niệm nói: "Mắc dữ vậy!" Không ngờ hắn bận sống bận chết lâu như vậy cũng chỉ kiếm được chút linh ngọc thôi! Linh ngọc trong đại gia tộc đều ưu tiên dâng lên vị đứng đầu kia, theo Tiêu Cảnh Đình biết, người gia gia kia của hắn một ngày tiêu hao hàng chục khối linh ngọc, người so với người thật tức chết người mà.
Hứa Mộc An nhìn dáng vẻ của Tiêu Cảnh Đình thì trong lòng có chút buồn cười, rất nhiều gia đình bình dân đều chỉ ăn chút linh lương rồi hấp thu chút linh lực để tu tuyện, thứ như linh ngọc chỉ có con cháu đại gia tộc mới có thể hưởng thụ.
"Kỳ thật linh rượu tam đệ ủ có linh khí rất nồng đậm, không kém linh ngọc bao nhiêu, đệ bán một trăm lượng thật sự có chút đáng tiếc." Tiêu Kình Phong nói.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, trả lời: "Đệ biết, giờ đệ không bán nữa rồi." Trong nhà có thùng rượu như Tiêu Kình Phong, Hứa Mộc An cũng rất thích uống rượu, làm sao có dư rượu để bán chứ!
Cuối cùng Tiêu Cảnh Đình tốn một ngàn lượng mua bốn khối linh ngọc, một trăm lượng sửa nhà, ba trăm lượng mua một túi trữ vật hai thước vuông và một túi bốn thước vuông, lập tức tiêu sạch tiền luôn.
Sau khi linh ngọc tới tay, Tiêu Cảnh Đình định chia cho bốn người mỗi người một khối, Tiêu Kình Phong không muốn mà chỉ xin thêm hai vò rượu, Mộc Thư Vũ cũng không muốn, chỉ xin thêm mấy chùm nho, Hứa Mộc An cũng không muốn, bảo Tiêu Cảnh Đình tu luyện, mau chóng tăng thực lực lên. Tiêu Cảnh Đình hấp thu một khối linh ngọc thì phát hiện hiệu quả của linh ngọc đúng là rất tốt, nhưng chúng thật sự quá đắt, bèn ném linh ngọc vào không gian tích trữ trước.
Tiêu Cảnh Đình vẫn mỗi ngày làm ruộng như cũ, theo thực lực tăng lên, chu kỳ linh thực mà Tiêu Cảnh Đình gieo trồng cũng càng lúc càng ngắn.
Thời gian yên ả trôi qua vài ngày, Mộc Thư Vũ đột nhiên ngất xỉu trong ruộng dọa mọi người nhảy dựng cả lên.