Chương 50: Bị phạt tiềnEdit + Beta: SnailBởi vì hôn sự của Mộc Thư Vũ không thể kéo dài, đám người Tiêu Cảnh Đình đã tiến vào rừng từ sớm.
Trước kia Tiêu Cảnh Đình cũng từng vào rừng nhưng chỉ hoạt động ở vòng ngoài, hiện tại đi sâu vào rừng, Tiêu Cảnh Đình không khỏi có chút kích động.
Tiêu Kình Phong đi tuốt đằng trước, Tiêu Cảnh Đình ở chính giữa, Hứa Mộc An theo phía sau cẩn thận đề phòng.
"Ở ngay phía trước, cẩn thận chút." Tiêu Kình Phong nói.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu đáp: "Vâng! Nghe nói bên cạnh hang ổ yêu thú thường có dược thảo quý giá."
Tiêu Kình Phong gật đầu: "Quả thật là vậy."
"Đến rồi." Tiêu Kình Phong nhảy lên cây quan sát động tĩnh.
"Ném mấy con chuột dúi kia ra đi." Tiêu Kình Phong quan sát một phen rồi nói.
Tiêu Cảnh Đình nghe vậy thì thả mấy con chuột dúi lớn như trái banh ra.
Chuột dúi vừa được thả ra lập tức chạy tứ tán.
Đám ba người Tiêu Cảnh Đình thả nhẹ hô hấp, quan sát động tĩnh.
Qua hồi lâu, một con yêu thú thân dài hai mét, lông toàn thân màu đen, đầu mọc một sừng chạy ra.
Truy phong thú đầy đề phòng đi một vòng xung quanh. Nhìn thấy yêu thú uy phong lẫm liệt kia, tim Tiêu Cảnh Đình bắt đầu đập thình thịch.
Truy phong thú chẳng những vô cùng bén nhạy, hơn nữa tính cảnh giác rất cao. Trước khi vào rừng, Tiêu Kình Phong đã vẫy chất thuốc có thể quấy nhiễu khứu giác của truy phong thú do Mộc Thư Vũ phối chế lên người bọn họ, nếu không hiện tại bọn họ có thể đã bị phát hiện rồi.
Qua hồi lâu, truy phong thú không phát hiện có cái gì không thích hợp liền xông ra ngoài, bắt lấy một con chuột dúi cắn ăn.
Tuy rằng chuột dúi được thả ra lập tức chạy tứ tán, nhưng năng lực lần theo dấu vết của truy phong thú rất cường hãn, không con nào trong đám chuột dúi được thả ra trốn thoát được cả.
Truy phong thú ăn uống no đủ thì thong thả trở về.
"Nhị ca, chừng nào chúng ta động thủ?" Tiêu Cảnh Đình truyền âm hỏi Tiêu Kình Phong.
"Qua nửa canh giờ nữa hiệu quả của thuốc mới có thể hoàn toàn phát huy, chúng ta chờ lát nữa hãy động thủ." Tiêu Kình Phong đáp.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, Tiêu Kình Phong nói gì hắn nghe nấy.
Tiêu Cảnh Đình kiên nhẫn đợi mấy giờ đồng hồ, khi Tiêu Kình Phong ra lệnh một tiếng thì nhảy xuống khỏi cây.
Mấy người cẩn thận tiền vào hang ổ của truy phong thú, truy phong thú vốn đang trong động ngủ gật, cảm giác được có người xâm nhập thì lập tức phát ra một tiếng rít gào.
Đầu tiên Tiêu Cảnh Đình thúc giục sinh ra vô số dây mây để hạn chế hành động của truy phong thú.
Truy phong thú vung vẫy móng vuốt xé nát dây mây của Tiêu Cảnh Đình, Hứa Mộc An thừa dịp truy phong thú chống cự với dây mây mà phát động ám tiễn, cây ám tiễn bị mất kia của Hứa Mộc An được tìm về, sáu cây ám tiễn được tôi luyện lại lần nữa, uy lực lớn hơn trước rất nhiều.
Cho dù trúng độc, động tác của truy phong thú vẫn rất nhanh nhạy, sáu cây ám tiễn thì có đến bốn cây bắn vào khoảng không.
Tiêu Kình Phong phát động quả cầu lửa, lông đen toàn thân truy phong thú lập tức cháy lên rừng rực, số đông yêu thú đều sợ lửa, truy phong thú cũng không ngoại lệ, mắt thấy da lông bị thiêu cháy, truy phong thú kêu lên thảm thiết rồi lăn một vòng trên mặt đất.
Tiêu Kình Phong và Hứa Mộc An càng thêm ra sức phát động đòn tấn công hỏa diễm, Tiêu Kình Phong điều khiển một con dấu lớn, hung ác đập vào đầu truy phong thú.
Tiêu Cảnh Đình nhìn con dấu mà Tiêu Kình Phong xuất ra, có chút tò mò, con dấu trên tay Tiêu Kình Phong có tên là Giao Mãng Ấn, nghe nói con dấu này được ngâm trong máu tươi của vài con giao mãng cấp sáu nên sát khí rất nặng, hết sức lợi hại, con dấu này là một trong số ít quà mà cha mẹ nguyên chủ tặng cho Tiêu Kình Phong.
Đại khái là dược tính đã hoàn toàn phát huy, tốc độ của truy phong thú chậm đi rất nhiều.
Tiêu Kình Phong điều khiển Giao Mãng Ấn liên tục đập mười mấy cái, đập cho truy phong thú đầu rơi máu chảy.
Dưới sự chung sức hợp tác của ba người, truy phong thú nhanh chóng bị giết chết.
Yêu thú vừa chết, ba người lập tức như trút được gánh nặng.
"Giết yêu thú cũng không khó như trong tưởng tượng nhỉ!" Tiêu Cảnh Đình có chút phấn khởi nói.
Tiêu Kình Phong bất đắc dĩ mở miệng: "Đừng nên khinh thường, biết bao nhiêu thợ săn lão làng đã chết vì thói kiêu ngạo đấy, lần này nếu không phải có chuẩn bị đầy đủ thì cũng không dễ dàng thành công như vậy, tốc độ của truy phong thú cực nhanh, nếu để nó đến gần thì sẽ vô cùng nguy hiểm."
Tiêu Cảnh Đình thụ giáo gật đầu: "Đệ biết rồi."
Ba người dạo một vòng trong động của truy phong thú, động của truy phong thú rất rộng rãi, trong động có một đầm nước, Hứa Mộc An phát hiện mấy khối đá tản ra linh khí dưới đáy đầm, chất liệu cùng loại với linh ngọc, Hứa Mộc An giao mấy khối đá đó cho Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình liền ném chúng vào không gian.
Ba người đi xung quanh một vòng cũng không phát hiện linh thực gì.
"Còn tưởng rằng trong sào huyệt của truy phong thú sẽ có linh thực phẩm chất tốt chứ." Tiêu Cảnh Đình có hơi tiếc nuối nói.
"Đừng quá tham lam, chất lượng của mấy tảng đá đệ lấy được kia không tồi đâu, bán đi cũng có thể kiếm được ba bốn trăm lượng đấy, chúng ta đi thôi, trời tối thì đường không dễ đi đâu." Tiêu Kình Phong nói.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, đáp: "Được."
Tiêu Kình Phong mang truy phong thú về thôn dẫn tới không ít người vây xem, biết được Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ sắp thành hôn, truy phong thú là sính lễ Tiêu Kình Phong đưa Mộc Thư Vũ, mặc kệ trong lòng người trong thôn nghĩ thế nào, tất cả mọi người đều sôi nổi tỏ ý chúc phúc, rất nhiều tân lang ở đại lục Man Hoang đều sẽ tặng người yêu con mồi lúc tân hôn, con mồi vừa đại biểu cho tài phú, cũng vừa đại biểu cho sức chiến đấu trác tuyệt của tân lang.
Danh tiếng của Tiêu Kình Phong trong thôn cực kém, Khưu Lễ đi lan truyền khắp nơi, nói Tiêu Kình Phong lợi hại thì lợi hại thật, nhưng hắn bị Tiêu gia đuổi ra ngoài, còn có ý đồ cưỡng hiếp vợ của đường huynh, quả thật là ác độc. Nhân phẩm Tiêu Kình Phong kém như vậy, e là không ai bằng lòng gả cho hắn.
Tin tức Tiêu Kình Phong sắp thành hôn truyền ra, không ít người trong thôn chê cười Khưu Lễ nói hư nói vượn, chọc cho Khưu Lễ vô cùng khó chịu.
Rất ư trùng hợp là ngày cưới của Khưu gia và Tiêu gia thế mà được chọn vào cùng một ngày.
Cha Khưu đi nói khắp thôn rằng con của ổng sắp gả vào nhà giàu, làm người bề trên rồi, có không ít người nghe được tiếng đồn rất đố kỵ với Khưu Bạch.
Nghe tin Khưu Bạch sắp gả
vào hào môn, Hứa Mộc An ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơn, tuy rằng Hứa Mộc An hiểu được Tiêu Cảnh Đình đã không phải người cũ nữa, Tiêu Cảnh Đình của bây giờ rất chướng mắt Khưu Bạch, nhưng cứ luôn có người cứ lắc lư trước mặt mình như vậy, Hứa Mộc An vẫn rất ứa gan.
Hôn sự của Tiêu Kình Phong chọn cách làm khiêm tốn, Hứa Mộc An chỉ mời mấy nhà có quan hệ thân thiết tới tham gia.
Hôn lễ tiến hành được phân nửa, người của hầu phủ đến tra việc ruộng thượng đẳng bỏ hoang liền tới. Người của hầu phủ rất trực tiếp, nói Tiêu Cảnh Đình bỏ bê canh tác ba tháng, cần giao nộp ba tháng tiền phạt, tổng cộng một ngàn năm trăm lượng.
Số tiền phạt kếch xù dọa sợ tân khách đến tham gia hôn lễ ở Tiêu gia.
Phần lớn thôn dân không biết quy củ này, có vài thôn dân chỉ cảm thấy Tiêu Cảnh Đình bỏ hoang ruộng có chút đáng tiếc, lại không ngờ rằng bỏ hoang ruộng lại phải nộp nhiều bạc như vậy.
Chính xác mà nói thì mấy mẫu ruộng thượng đẳng của Tiêu Cảnh Đình hẳn là bỏ không hai tháng hai mươi bảy ngày. Tiêu Cảnh Đình từng hỏi Tiêu Kình Phong, dựa theo cách nói của Tiêu Kình Phong thì chỉ cần không đến ba tháng thì chỉ cần nộp hai tháng tiền phạt là được.
"Người của hầu phủ nói ba tháng." Tiêu Cảnh Đình cũng không có biện pháp phản bác lại người ta, chỉ có thể lấy bạc ra. Chuyện tiền phạt Tiêu Cảnh Đình đã sớm có chuẩn bị, có điều Tiêu Cảnh Đình chỉ chuẩn bị một ngàn lượng, Hứa Mộc An cầm ra ba trăm lượng, Tiêu Kình Phong phụ thêm hai trăm lượng mới tiễn đám người kia đi được.
Chuyện người hầu phủ đến đòi số lớn tiền phạt trong hôn lễ ở Tiêu gia nhất thời trở thành đề tài nói chuyện say sưa của người trong thôn.
"Thì ra ruộng đất để đó không dùng thì sẽ bị phạt tiền, trước đây chưa từng nghe nói qua!"
"Trước đây không có quy định này, là quy củ hầu phủ mới đưa ra."
"Hầu phủ cũng quá bá đạo, lại phạt tiền cao như vậy."
"Ngươi đang nói hưu nói vượn gì đó, dám nghị luận hầu phủ cơ à."
"Ta tùy tiện nói một câu thôi mà, có điều Tiêu đại đương gia thật đúng là có tiền nha! Lấy ra một ngàn lượng bạc mà mắt cũng không thèm chớp một cái."
"Đúng đó! Tận một ngàn năm trăm lượng lận đấy! Đủ mua hơn mười mẫu ruộng thượng đẳng rồi."
"Người của hầu phủ cũng thật kỳ quái, sao sớm không tới muộn không tới, chọn ngay ngày người ta thành hôn mà tới đòi tiền phạt!"
"Đúng vậy! Kỳ quái thật đó, cũng may Tiêu gia có nhiều bạc, nếu không lấy ra được là phải đi ăn cơm tù rồi."
...
Khoản tiền phạt kếch xù của Tiêu gia khiến thôn dân không ngừng thổn thức, phần lớn mọi người đều tỏ vẻ đồng tình với Tiêu gia, cũng có một vài người cảm thấy Tiêu gia thật có tiền, đổi thành hộ nhà bình thường thì có thể không lấy ra được nhiều tiền để nộp phạt như vậy.
Vào đêm, Tiêu Cảnh Đình ngồi trước cửa sổ, mày cau chặt lại.
"Chưa ngủ sao?" Hứa Mộc An hỏi.
"Ta không ngủ được." Tiêu Cảnh Đình cắn răng đáp. Nhớ tới cảnh tượng đám người hầu phủ đó dùng khí thế hung hăng xông vào nhà mình, Tiêu Cảnh Đình liền cảm thấy bực mình, bởi vì người là dao thớt ta là thịt cá, loại cảm giác sống dựa vào người khác này khiến Tiêu Cảnh Đình rất ấm ức.
"Thế giới này thực lực vi tôn, chờ thực lực của huynh có thể nghiền áp đám người đó thì chúng hiển nhiên phải nhìn sắc mặt của huynh mà sống." Hứa Mộc An nói. Người đến lần này, kẻ dẫn đầu là một cao thủ Luyện Khí tầng sáu, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta cảm giác một loại áp lực rất lớn.
Tiêu Cảnh Đình híp mắt: "Đám người này chọn ngày nào không được, sao cứ phải chọn hôm nay?"
Hứa Mộc An cúi đầu đáp: "Ta cảm thấy việc này sợ là có người ở giữa làm khó dễ."
"Có phải là đám người Tiêu gia không?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Hứa Mộc An gật đầu nói: "Có khả năng này, có điều ta cảm thấy càng có thể là kẻ nào đó trong thôn đỏ mắt. Tiêu Bình lại gửi tới cho ta một phong thư, nói đại bá của huynh thăng lên cấp bảy, tam thúc huynh cũng thăng cấp bảy, lão gia tử xuất quan rồi, vậy nên đại bá và tam thúc huynh đang tranh nhau biểu hiện trước mặt gia gia huynh, e là không rảnh chú ý tới bên này." Hôn sự của Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ được quyết định vội vàng, bên kia hẳn sẽ không chú ý tới chuyện này.
Tiêu Cảnh Đình híp mắt nói: "Là vậy à! Đừng để ta biết là tên khốn kiếp nào."
"Ta cảm thấy có thể là Khưu Lễ." Hứa Mộc An mở miệng.
Tiêu Cảnh Đình có hơi tò mò hỏi: "Tại sao vậy?"
"Trong thôn này, người chúng ta không đắc tội nhiều lắm, hơn nữa người biết luật lệ kia cũng rất ít. Tên Khưu Lễ kia thường xuyên chạy lên trấn trên, cũng coi là người có ăn có học ở trấn trên, gần đây huynh hờ hững với đệ đệ gả, có thể bởi vậy mà gã mang thù với huynh." Hứa Mộc An đáp.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu nói: "Có lý lắm! Hơn nữa Khưu Lễ thường lắc lư gần ruộng của chúng ta, dường như không phục lắm thì phải."
"Gã vốn là nhân tài trong thôn, giờ bị huynh đoạt hết danh tiếng nên mới thế." Hứa Mộc An nói.
===
Snail: Mấy đoạn này edit chán quá, ráng lết để qua phần tu tiên mới được huhu luoibomeha TvT