“Ta thấy trên Thực phố đã không phải chỉ có một nhà chúng ta bán bánh quẩy (hiện tại Đồ Tô lại sử dụng nguyên xưng hô là bánh quẩy), sinh ý của chúng ta có thể hay không…” Lâm thị vẻ mặt trù trừ.
“Sẽ không, bọn họ bán của bọn họ, chúng ta làm của chúng ta. Người xem, khách nhân của chúng ta cũng không ít đi bao nhiêu đúng không?”
Tiếp theo Đồ Tô lại bùm bùm nói một đống lớn chỗ tốt của cửa hàng, tỷ như có thể đem thanh danh mở rộng, còn có thể kiêm bán đồ ăn khác, không bao giờ sợ gió thổi trời mưa nữa vân vân. Nói đến Lâm thị không khỏi có chút dao động. Nhưng nàng lập tức lại nghĩ tới cái gì, hít sâu một hơi nói: “Hôm nay, ông nội con tới tìm ta.”
“Nga?” Đồ Tô sóng lớn không sợ hãi hỏi lại một câu, khuôn mặt bình tĩnh. Lão nhân này rốt cục nhịn không được đi.
“Ông nói, con đã sắp mười hai, tiếp qua hai năm là có thể nghị hôn, luôn xuất đầu lộ diện không tốt.” Đồ Tô không sao cả gật gật đầu hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Ông còn nói chờ tới mùa thu chuẩn bị đưa Nhị ca con đi đọc sách, để con cùng Tang Lạc ở nhà học châm tuyến nữ công.”
“Vậy việc buôn bán của chúng ta thì sao? Để cho thúc thúc thẩm thẩm giúp đỡ đi làm phải không?” Đồ Tô cười lạnh hỏi.
Lâm thị ngoài ý muốn liếc mắt nhìn nữ nhi một cái gật đầu nói: “Không sai biệt lắm là ý tứ này.”
Đồ Tô nhìn vào mắt Lâm thị hỏi: “Vậy nương nghĩ như thế nào? Người đã đáp ứng như vậy rồi.”
Lâm thị nói: “Nương không ngốc như vậy.”
Đồ Tô vui mừng gật đầu nói: “Con cũng biết nương là người hiểu được, sẽ không dễ dàng đáp ứng. Nói cái gì xuất đầu lộ diện không tốt, ông nội đó là tư tưởng cổ hủ, hộ nông dân chúng ta ai cũng không phải nhà đại phú đại quý gì. Muốn cho con cổng trong không ra cổng trước không bước vậy cũng dễ dàng, để cho ông mỗi tháng đưa tiền bạc đến đưa nha hoàn nô tỳ đến cho con. Con cũng muốn giả dạng làm tiểu thư. Con là cháu gái ông, ông nếu muốn cho con giữ quy củ như nhà giàu người ta, vậy ông phải ra chút máu.”
Lâm thị khẽ cười nói: “Ta xem con là muốn tiền muốn điên rồi, ông nội con người nọ con cũng không phải không biết.” Lâm thị phía sau muốn nói là, ông không theo con đòi tiền đã thắp hương a di đà phật rồi.
Đồ Tô đứng dậy, cười lạnh nói: “Vừa không muốn ra tiền còn muốn làm cho người ta đều nghe ông, ông mới là nằm mơ đâu, để cho ông tỉnh ngủ lại theo ta nói đi.”
Lâm thị mắng: “Con hài tử này càng ngày càng kỳ cục.”
“Nương, chúng ta vẫn là tiếp theo nói chuyện cửa hàng đi.”
Đồ Tô cùng ba người Quan Văn Tang Lạc lại quấn lấy vài ngày, Lâm thị cuối cùng đành chịu thua. Kỳ thật theo như ý tứ của Đồ Tô, vô luận Lâm thị có đồng ý hay không nàng đều muốn thuê, nhưng vì tỏ vẻ tôn trọng, nàng vẫn là tận lực yêu cầu nương đồng ý. Bên này vừa quyết định, vừa vặn, Trương môi giới bên kia cũng có tin tức.
Hôm nay, bốn huynh muội bọn họ đang bán bánh quẩy, Trương môi giới đầu đầy mồ hôi tới đây, vừa thấy mặt đã cười nói: “Quan cô nương, các ngươi để ta tìm thực lâu.”
“Làm phiền ngài đi lại, nhanh ngồi xuống uống miếng nước nghỉ ngơi một chút.” Đồ Tô hô. Trương môi giới cũng không khách khí, vừa ngồi xuống Quan Văn liền bưng một ly trà lạnh lên. Trương môi giới uống một hớp lớn lại tán chuyện với mấy huynh muội Quan gia vài câu mới mở miệng nói chuyện chính.
Hắn nói cửa hàng cách chỗ này không xa, vị trí cũng tốt, giá cũng cực rẻ.
Đồ Tô có chút buồn bực, liền hỏi nói: “Vị trí không tồi, giá lại rẻ như thế, nơi này có phải cần chú ý gì hay không?” Trương môi giới cũng không giấu diếm, thẳng thắn nói: “Quan cô nương thông minh, này đương nhiên là có chút chú ý, nếu không, lấy giá này làm sao có thể thuê được cửa hàng tốt như vậy.”
“Ngài cứ nói xem.” Đồ Tô bất động thanh sắc nói tiếp.
Trương môi giới nói: “Cửa hàng này ở hai mươi năm trước là của nhà họ Tô, là mở tiệm ăn. Lúc ấy sinh ý thật đúng là náo nhiệt. Sau này con gái duy nhất của Tô chưởng quỹ lại xảy ra chuyện, Tô chưởng quỹ liền mang theo cháu ngoại trai cùng bạn già ở nhà cũ dựa vào tiệm ăn sống qua. Ai biết, từ đó về sau, nhà Tô chưởng quỹ kia cho tới bây giờ không thuận lợi qua, đầu tiên là cháu ngoại trai mất tích, bạn già bệnh chết, Tô chưởng quỹ cũng bị bệnh nặng, cuối cùng đành phải dọn ra khỏi cửa hàng, giúp đỡ linh cữu bạn già về nhà. Lại sau này, cửa hàng này của Tô gia lại trải qua vài người thuê, nói đến cũng kỳ quái, mặc cho họ có bao nhiêu khả năng, người thuê cửa hàng này luôn sinh ý không được lâu, cho dù là lâu dài thì nhân duyên nhi nữ cũng mọi việc không thuận. Dần dà, liền không có người thuê, vẫn hoang phế cho tới bây giờ.” Trương môi giới nói xong lời nói này vẫn đánh giá sắc mặt Đồ Tô.
Đồ Tô nhanh cau mày, không nói chuyện. Trương môi giới vội vàng nói thêm: “Quan cô nương, ta thấy huynh muội các ngươi tuổi cũng không lớn, nói vậy còn muốn cùng người nhà thương lượng đi, không bằng các ngươi thương lượng tốt lại trả lời cho ta biết.”
Đồ Tô không có trả lời ngay câu hỏi của hắn, chỉ hỏi: “Ngươi nói cháu ngoại trai Tô lão đầu kia, chính là người trên bức họa ồn ào huyên náo mấy ngày trước?”
Trương môi giới vẻ mặt kinh ngạc nói: “Trên phố là truyền như vậy, nhưng cụ thể như thế nào, tiểu nhân cũng không thể hiểu hết.”
“Cửa hàng kia hiện tại ở dưới danh nghĩa của ai?”
“Là dưới danh nghĩa Hoàng chưởng quỹ.”
“Hoàng chưởng quỹ cùng Tô chưởng quỹ vốn có quan hệ gì sao?”
“Theo ta được biết, một chút cũng không có. Tô lão đầu kia không có huynh đệ tỷ muội, dưới gối chỉ có duy nhất một nữ nhi. Mặt khác thì cũng không có thân thích.”
Trương môi giới cũng hiểu được băn khoăn của Đồ Tô vội vàng bổ sung nói: “Quan cô nương cứ yên tâm, trên khế ước mua bán nhà này viết rõ ràng. Không có dính líu gì khác. Chỉ là đồn đãi kia…”
Đồ Tô tự tin cười cười: “Ta tin tưởng chuyện do người làm. Đồn đãi cũng không thể quá tin.” Trương môi giới cười nói: “Cô nương cao kiến.”
Đồ Tô lại cau mày, chuyển sang nói chuyện khác: “Nhưng là nương ta thực tin điều này, sợ là có chút trắc trở.”
Trương môi giới nói: “Các ngươi cứ trở về thương lượng đi. Thật sự không hài lòng ta lại tìm cho các ngươi nhà khác, chúng ta lại thương lượng.”
Khi Trương môi giới sắp sửa cáo từ, lại bỏ thêm một câu: “Không bằng các ngươi trước theo ta đi xem phòng ở rồi nói sau.”
Đồ Tô gật gật đầu mang Quan Văn cùng Tang Lạc đi theo Trương môi giới, chỉ để lại Quan Mao một người trông sạp.
Hiện ở trong này là tiệm ăn Hoàng gia, sân cổng cũ kỹ, một bộ dáng giống như lụn bại. Trương môi giới lấy ra cái chìa khóa mở cửa, bên
trong hồi lâu không người để ý, người đi vào liền bị nghẹn tới ho khan. Đồ Tô ôm mũi sơ lược nhìn trong chốc lát, phòng ở này kết cấu rất tốt, đại sảnh cũng đủ rộng. Ba người lại lên lầu hai nhìn xem, phòng xen vào nhau rất thích thú, bố trí hợp lý, bọn họ chỉ cần đơn giản sửa sang lại một phen là có thể khai trương.
“Phòng ở thực sự vẫn có thể, giá…”
“Hoàng chưởng quỹ nói, nếu là thuê thì một lượng bạc một tháng; nếu là mua, chỉ cần ba mươi lượng bạc là được. Đúng rồi, hậu viện còn có phòng ở đấy, đến đến cùng nhau nhìn đi.” Đồ Tô vừa nghe còn có hậu viện, tinh thần không khỏi chấn động.
Bọn họ xuống lầu đi theo Trương môi giới tới hậu viện, đó là một cái sân rất đơn giản, hướng nam có bốn gian nhà giữa, ba gian nhà kề, trong viện có một cái giếng nước. Một gốc cây mận, cây táo to phải hai cánh tay mới ôm hết cùng một gốc cây hoa quế nhìn qua đều có chút lâu năm. Nếu là như thế này, người một nhà bọn họ cũng có thể chuyển đến trấn trên.
Như thế nhìn một lần, Đồ Tô cáo từ trở về. Dọc theo đường đi ba huynh muội nghị luận phòng ở.
Kế tiếp, cũng là không mất trắc trở gì, Lâm thị cũng đủ yên tâm, đem hết thảy đều để cho nhi nữ đi quản. Đồ Tô ở trong lòng cũng cảm thấy hưởng thụ, nàng không nghĩ tới nàng đã được tín nhiệm như vậy, ai ngờ, biết được chân tướng, nàng mới biết được là tự mình đa tình. Hóa ra Lâm thị tin tưởng nhất là Quan Văn. Quan Văn năm nay đã sắp mười ba tuổi, người cổ đại trưởng thành sớm, ở nông thôn không sai biệt lắm mười ba tuổi đã làm người lớn. Hơn nữa Quan Văn luôn luôn biểu hiện hiểu chuyện, trầm ổn. Cho nên Lâm thị có chuyện gì cũng tự giác cùng hắn thương lượng một chút. Chậm rãi, Quan Văn đã thành trụ cột trong nhà.
Trương môi giới tốc độ cũng rất nhanh, hai nhà đàm thỏa xong, hắn liền mạnh mẽ vang dội nhanh chóng làm thỏa đáng các thủ tục sang tên liên quan. Đồ Tô bọn họ đơn giản quét tước xong, liền chuyển vào. Lâm thị nhìn phòng cũ ở mười mấy năm, trong lòng có chút không bỏ được. Vốn nàng còn muốn bắt tay vào làm trong ruộng xong có thừa tiền đem phòng ở sửa chữa đâu. Đồ Tô vừa biết được ý tưởng này, lập tức phủ định. Nàng nghĩ đến là nếu sửa chữa, người cha cặn bã kia của nàng lại trở lại, chẳng phải là tiện nghi cho hắn. Bởi vì trong tay bạc không nhiều lắm, Đồ Tô cũng không dám trang hoàng bốn phía, chỉ đem tường quét lại, thêm đồ dùng phòng bếp là chuẩn bị khai trương.
Bảng hiệu trên cửa cũng đổi thành “Tiệm ăn Quan gia”, hôm nay khai trương, Lâm thị cố ý để cho người ta mua pháo, bùm bùm cách cách phóng lên một trận, đưa tới láng giềng xung quanh đều đến xem náo nhiệt. Còn có khách quen thường tới kia cũng phải biết tin tức tiệm ăn Quan gia chuyển chỗ, rảnh rỗi đều đi đến cổ động. Vì khai trương bán hạ giá, Đồ Tô quy định, ngày đó đồ ăn chỉ tính giá tám phần, hơn nữa còn tặng thêm rau dưa ăn kèm. Lần này người tới càng nhiều.
Bởi vì chỗ lớn, công cụ cũng đầy đủ hết. Cho nên bọn họ cũng không hề giới hạn chỉ đồ ăn vặt như trước kia. Bánh quẩy, bánh nướng, bánh rán, hạt đậu cứ theo lẽ thường cung ứng, mặt khác lại thêm mỳ lạnh, mỳ nước, mỳ trộn, bì lạnh vân vân lợi ích thực tế lại giải nhiệt ngon miệng nhiều loại đồ ăn.
“Tiểu ca, đến một chén mỳ lạnh dưa chuột.”
“Một chén mỳ nước.”
“Một chén bì lạnh.”
“Được a, ngài chờ.” Quan Văn không chút hoang mang ứng phó.
Quan Mao cũng tiến lên bận rộn, Tang Lạc đứng ở quỹ tiền phụ trách lấy tiền.
“Mệt muốn chết rồi đi.” Nóng hôi hổi tại phòng bếp, Lâm thị đau lòng giúp Đồ Tô lau mồ hôi nói.
“Không có việc gì.” Đồ Tô cười nói.
“Phỏng chừng hôm nay là đồ mới mẻ, về sau sẽ không nhiều người như vậy.” Lâm thị an ủi nói.
“Nương, nào có ai không hy vọng sinh ý nhà mình tốt. Lại bận rộn nữa cũng không có việc gì. Chờ thêm một thời gian nhìn xem, nếu vẫn là tốt như vậy, chúng ta sẽ mướn thêm hai cái tiểu nhị.” Đồ Tô nói, Lâm thị gật gật đầu.
Tiệm ăn này đều là tiến hành trong cùng một gian, vừa qua thời gian ăn cơm, người sẽ ít đi, người một nhà rốt cục nhàn rỗi xuống dưới. Trời nóng hơn nữa khói hun lửa đốt, Đồ Tô cũng không có khẩu vị gì.
Tang Lạc vội vàng ăn một chén mỳ lạnh lại bắt đầu ba ba gẩy bàn tính.
Đồ Tô xoa xoa huyệt thái dương, âm thầm thở dài, thời tiết này kiếm tiền thực khó khăn. Trước kia cái gì đều có dụng cụ lớn hiện đại giúp nàng thao tác, nàng nhiều lắm là nói chuyện cùng suy nghĩ, hiện tại hết thảy đều phải đích thân ra trận, ghét nhất là mùa hè trong phòng bếp, không rảnh để quạt gió, lửa lớn cháy rừng rực, ai, thật sự là khổ không nói nổi.
“Buổi chiều ít người, con đi ngủ một giấc đi.” Lâm thị nói với Đồ Tô, Đồ Tô gật gật đầu, chầm chập vào hậu viện đi ngủ. Tang Lạc còn đang thanh thúy gõ bàn tính. Lâm thị nói: “Tiểu tham tiền, cũng không biết giống ai.”
Liên tục mấy ngày “Tiệm ăn Quan gia” mỗi ngày đều là chật ních, một là khách cũ ở Thực phố đến cổ động, hai là có chút người tiến đến xem náo nhiệt.
Tin tức nhà Quan Đồ Tô thuê cửa hàng mở tiệm ăn rất nhanh giống như gió truyền tới Quan Hà thôn cùng Đào Lâm thôn mọi người đều biết. Khi tin tức này rơi vào tai nhà bà ngoại Đồ Tô, bọn họ lúc đầu ai cũng không chịu tin, bọn họ làm sao cũng không thể tưởng tượng được mấy tháng trước Lâm thị còn tới cửa mượn lương thực lúc này lên làm chưởng quầy. Hai người mợ Đồ Tô xác nhận với người truyền lời mấy lần mới tin.
Hai đệ đệ của Lâm thị là Lâm Thịnh cùng Lâm Thuận khi biết được tin tức này, tròng mắt nhanh như chớp chuyển, lập tức liền cổ động lão nương nhà mình đi trấn trên thăm người thân.